Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 141 : Sanh non

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lan Lăng Vương trở về phủ lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.



Cả người hắn đầy gió sương, áo đen đã bị ướt đẫm mồ hôi, còn trải rộng

bụi bậm. Phương lão quản sự đau lòng nhìn Quận Vương của mình, biết tối

hôm qua hắn nhất định là trắng đêm không ngủ thao luyện Hắc Giáp Vệ rồi.



Quận vương của ông khác những quyền quý ở kinh đô, những quyền quý kia

bị kích thích, thì thích lưu luyến hồng lâu, quận vương của ông thì lại

xài hết thời gian cho việc luyện tập võ nghệ.



Được thị tỳ và Phương lão hầu hạ, Lan Lăng Vương qua loa tắm xong. Sau đó cất bước đi về phòng ngủ.



Vừa đến cửa viện, hắn lại ngừng bước chân, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm

chằm cánh cửa kia hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Tối hôm qua, nàng ấy tốt không?"



Bởi vì một đêm không ngủ, âm thanh của hắn cực kỳ khàn khàn.



Phương lão vội vàng lên tiếng: "Rất tốt, còn nghe Trương cơ cười đấy."



Khóe môi kéo căng của Lan Lăng Vương rốt cuộc buông lỏng chút, dừng một

lát, hắn lại hỏi: "Quà ta tặng nàng ấy, nàng ấy có thích không?" Hắn là

lần đầu tiên tặng quà cho nữ nhân, nghĩ đến khi đặt những gấm vóc châu

báu kia ở trước mặt Trương Khởi, thì nàng định thần nhìn, khóe môi hắn

liền nhếch lên chút.



Không biết tại sao, vừa nghĩ tới vẻ mặt của nàng lúc đó, thì hắn liền

thấy rất hài lòng, giống như đã làm một chuyện khiến mình rất vui thích.



Phương lão dường như thấy hơi khó khăn, một hồi lâu ông mới cúi đầu bẩm: "Trương cơ bảo tỳ nữ của nàng ấy đổi hết mấy thứ đó thành vàng rồi."



Lan Lăng Vương nhíu mày lại.



Hắn trầm giọng nói: "Nàng ấy chỉ thích vàng? Sao không trực tiếp nói cho ta biết? Hay là. . . . . ." Hay là cái gì, hắn nói không được, thậm

chí, hắn cũng không muốn nghĩ đến.



Phương lão đang chuẩn bị nhắc nhở hắn, nhưng thấy bộ dáng hắn, rõ ràng

là đã đoán được. Lại thấy vẻ mặt vui mừng vừa hiện của quận vương mình

đã nhanh chóng biến mất, thay vào là sắc mặt xanh lét, nên ông vội vã im lặng. Chỉ âm thầm thở dài.



Hai tay đặt bên chân của Lan Lăng Vương, từ từ mở ra, hắn hắng giọng một cái, trầm thấp nói: "Nàng ấy thích thu thập hoàng kim, cứ theo nàng

ấy." Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng.



Vẫy lui Phương lão, hắn bước vào cửa uyển.



Lan Lăng Vương vừa vào cửa, liền thấy được Trương Khởi.



Nàng đang ngồi ở trong sân, cúi đầu điều chỉnh dây đàn. Gió xuân thổi

lất phất, gương mặt tái nhợt mấy ngày nay của nàng, rốt cuộc đã có chút

hồng hào. Nàng đang chuyên chú, hơi nhíu lại mặt mày, có vẻ thật trầm

tĩnh.



Lan Lăng Vương bước về phía nàng.



Đi tới bên người nàng, hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng,

môi giật giật, rồi lại dừng lại. Một lát sau, hắn mới tuyên bố: "Trương

thị A Khởi, sự kiện kia đã kết thúc."



Nghe được giọng nói nghiêm túc của hắn, Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.



Đối diện hai mắt trắng đen rõ ràng, trong trẻo mà quyến rũ của nàng, bất tri bất giác, sự tỉnh táo và tức giận khiến hắn không thể nào ngủ lập
năm.”



Lan Lăng Vương ngây dại, hắn ngạc nhiên nhìn Trương Khởi.



Trương Khởi ngước mắt, cười nói tự nhiên nhìn hắn, hít lỗ mũi, biểu lộ

ra khá là dí dỏm nói: “Trường Cung, cuốn lấy Nghiệp và Tấn Dương, đến

nỗi dân chúng nước Tề không ai không biết, không ai không hiểu. Vậy thì

bệ hạ cũng được, Thái hậu cũng được, còn có thể dễ dàng đoạt binh quyền

của chàng sao? Cả triều đình, người có tài nguyên soái, dễ tìm vậy sao?

Chẳng lẽ Trường Cung của ta, dù là chó mèo tùy tiện cũng có thể dễ dàng

thay thế hay sao?”



Kế sách này thật ra thì rất đơn giản, người của Lan Lăng Vương không

nghĩ tới mà nàng nghĩ tới, cũng chỉ bởi vì nàng biết rõ người nam nhân

trước mắt này, là danh tướng duy nhất có thể sóng vai với Hộc Luật

Quang, Đoạn Thiều.



Người tài ở nước Tề, bỏ hắn đi thì còn ai?



Lời Trương Khởi nói, nhắc nhở Lan Lăng Vương, hắn cúi đầu suy nghĩ.



So với hai vị lão tướng, thứ nhất hắn trẻ tuổi, thứ hai hắn là người của hoàng tộc Cao thị, thứ ba hắn là người có đặc tính, đặc tính của hắn

chính là si mê nữ sắc, không hề có dã tâm với việc xưng vương thành đế.



Hắn vốn đã hiển lộ ra thiên tài về mặt quân sự, hợp lại ba ưu thế này,

còn có lời đồn đãi được truyền ra, thì còn có người trên nào bận tâm sự

ngang ngược càn rỡ của hắn?



Cặp mắt Lan Lăng Vương bỗng dưng sáng choang nhìn về phía Trương Khởi.



Phụ nhân trong ngực này, luôn ở lúc hắn tưởng đã hiểu nàng thấu đáo thì

lại lộ ra việc khiến hai mắt hắn sáng lên. Phụ nhân trong ngực này, mặt

mày như vẻ, mềm mại đáng yêu tận xương, lại thân thiết động lòng người,

dù khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung....Nàng còn thông tuệ, rất là thông tuệ, trong tất cả phụ nhân đời này hắn biết, không có ai vượt qua được nàng.



Bất tri bất giác, hai cánh tay hắn buộc chặt, cười ha hả nói: “Hay!”



Hắn cúi đầu, hôn một cái ở trên bờ môi của nàng, lại cười nói: “Kế hay.”



Lung tung hôn nàng, hắn đột nhiên hỏi: “A Khởi, nàng hiến kế hay vậy, có gì cầu không?”



Lan Lăng Vương mỉm cười nhìn nàng.



“Có” Trương Khởi bĩu môi, oán giận nói: “Ta buồn bực đến độ sắp nổi mốc

rồi, muốn thường xuyên ra phủ đi dạo. Chàng phải đồng ý.”



Nói xong, nàng ngước hai mắt long lanh yên lặng nhìn hắn. Rõ ràng là vẫn yêu kiều, mềm mại đáng yêu, nhưng không biết sao, hắn lại cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn, ít đi mấy phần lưu luyến si mê và ngọt ngào vui mừng trong những ngày qua, mà nhiều hơn mấy phần lành lạnh.



Đôi tròng mắt này, quá mức trắng đen rõ ràng, không linh động như nước,

mà nhộn nhạo một loại lành lạnh, vô dục vô cầu. Đột nhiên Lan Lăng Vương ngẩng ra, nàng đối với hắn đã vô dục vô cầu rồi sao?



Nàng dâng kế sách hay vậy cho hắn, tại sao cũng là vô dục vô cầu, là

nàng đã buông tay, không còn thương hắn nữa sao? Nàng có đứa bé của bọn

họ, cũng chưa từng nói cho hắn biết.....



Đột nhiên, tình cảnh ngày đó nghe được nàng muốn gả cho Tiêu Mạc, và vẻ

trống trải hoảng hốt khi nhìn thấy Trương Khởi bên ngoài cửa cung, lại

nổi lên trong đầu của hắn.