Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 142 : Không cần hắn nữa

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Được kế sách Trương Khởi hiến, Lan Lăng Vương liền tỉnh táo, hắn đi ra

ngoài, liên tiếp bận rộn ba ngày sau, khi hắn về phủ, nghĩ đến nguyện

vọng đi ra ngoài của Trương Khởi, liền dẫn theo nàng, hai người tay nắm

tay, đi ra đường phố.



Mùa xuân tháng tư, trời đất mới vừa được một cơn mưa xuân rải xuống,

không khí vừa mát mẻ vừa sáng rỡ. Trương Khởi đội mũ bành to che mặt,

mặc thường phục đi chung với Lan Lăng Vương, mặc dù diện mạo không thể

nhận ra, nhưng thần vận phong thái mà mỹ nhân tuyệt thế mới có, khiến

những người qua lại trên đường liên tiếp quay đầu lại.



Chỉ về quán rượu đằng trước, Lan Lăng Vương nói nhỏ: "Có muốn tới đó

ngồi một lát không?" Hắn đỡ Trương Khởi, nghĩ thầm cũng đi một hồi rồi,

nàng nên nghỉ ngơi một lát.



Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng giống như lần đầu tiên ra đường, cảm

thấy hết sức mới mẻ với tất cả trước mắt, không ngừng nhìn chung quanh.

Một lát sau, mới tỉnh hồn nhận ra hắn đang nói chuyện, vội vàng trả lời: "Không cần, ta còn muốn xem." Âm thanh mềm mại, khiến tim hắn cũng mềm

ra.



Lan Lăng Vương không tự chủ được nhoẻn miệng cười, đưa mắt nhìn nàng cưng chiều nói: "Được, tất cả tùy nàng."



Lại chuyển qua một con đường, hai người tới phố đông phồn hoa nhất náo

nhiệt. Hôm nay cũng không biết là ngày mấy mà trên đường thật đông đúc,

chẳng những khắp nơi có thể thấy được xe ngựa quý tộc, ở phía trước 50

bước, một đội diễm kỹ hồng lâu xiêm áo tươi đẹp, đang cười hì hì đi đến. Đi ở giữa những kỹ nữ này, là một đại mỹ nhân, da thịt nàng ta tuyết

trắng, mắt to, sống mũi cao, là một nữ nhân động lòng người có cả huyết

thống của Tiên Ti và người Hán.



Áo gấm mà đại mỹ nhân này mặc hơi mỏng, khiến người đi đường đều đồng

loạt nhìn lại. Hả hê vì ánh mắt bốn phía, mỹ nhân kia hỏi chúng nữ sau

lưng "Vẻ đẹp của ta, so với Trương cơ kia thì thế nào?" Nàng ta ngẩng

đầu lên, đẩy đẩy phần đẫy đà, sau khi phân nửa phần tuyết trắng lộ ra

dưới áo gấm, lại hỏi: "Không thua nhau nhiều chứ?"



Âm thanh của nàng ta được cố ý đề cao, vì vậy câu hỏi này vừa dứt, bốn

phía liền vang lên tiếng cười. Một thiếu niên còn kêu lớn: "Nàng còn đẹp hơn Trương cơ kia nhiều, ít nhất ở trên giường, công phu của A Y thoải

mái, nóng bỏng hơn Trương cơ nhiều" những lời này vừa ra, mọi nơi liền

vang lên tiếng cười mãnh liệt, còn sắc mặt Lan Lăng Vương thì lại chuyển xanh.



Trương Khởi vội vàng đưa tay đè tay của hắn lại, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta đi qua bên kia."



Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm kỹ nữ và thiếu niên kia thật lâu, ghi lại diện mạo của họ ở trong lòng xong, mới lên tiếng: "Tốt."


Khi Lan Lăng Vương từ từ buộc chặt, nơi cổ tay bị đau nhức, Trương Khởi

mới từ từ nâng cái cằm trắng muốt lên, tay áo phiêu lãng theo gió, gương mặt vui vẻ: “Về phần ta, hôm nay tuy là một cơ thiếp, vậy thì như thế

nào? Chung quy có một ngày, ta cũng có thể tìm được một lang quân tốt,

nguyện ý lấy ta làm thê.”



… Mọi nơi không còn tiếng thở nữa.



Dù là Lâu Nghiên, hay là kỹ nữ kia, lúc này cũng đều trợn to mắt, không dám tin nhìn Trương Khởi.



Mặt Lan Lăng Vương xanh mét, hắn không dám tin nhìn Trương Khởi chằm

chằm, không thể tin được lời như vậy, là từ trong cái miệng nhỏ của nàng nói ra, hắn thật không thể nào tin nổi.



Ở bên cạnh hắn, Trương Khởi vẫn lúm đồng tiền như hoa, nụ cười của nàng

chẳng những sáng tỏ tươi đẹp, còn rất là rực rỡ sáng ngời. Giờ phút này, cả người nàng không hề hèn mọn, có, chỉ là một loại sáng tỏ vì đã siêu

thoát ở trần thế, có, chỉ là một loại cao quý khi phá rồi xây lại… Dù là thiên hạ chú ý, chỉ trích thì như thế nào? Cùng lắm thì liền phá hủy

dung mạo này, nàng phải toàn lực đánh cuộc, có lẽ, còn có một đường

sống.



Trước kia vô số lần nàng đã hướng về phía người đời nói, nàng muốn gả

cho hắn, nàng chỉ thương hắn, nhưng hiện tại nàng lại lật đổ những lời

đó, cũng hấp dẫn hết những người có lòng với nàng… Nước đục mới phải mò

cá, vô luận như thế nào nàng cũng muốn mượn thế thoát đi nơi đây, trở

lại cố quốc trước kia, nàng tiếc mạng tiếc thân, càng quý trọng gương

mặt này, hiện tại nàng đều buông ra, cùng lắm thì chết, cùng lắm thì

biến thành xấu xí.



Mọi nơi an tĩnh cực kỳ.



Cổ tay Trương Khởi nơi truyền tới đau nhức, làm cho cái trán của nàng có mồ hôi lạnh rỉ ra. Khi tất cả mọi người ngây ngẩn cả người thì Lan Lăng Vương chợt bế Trương Khởi lên, vọt xoay người, sải bước đi ra ngoài.



Quanh người hắn, bị người đi đường chặn lại nước chảy, không lọt. Nhưng

giờ phút này, những người qua đường kia rõ ràng cảm thấy, trên người hắn tản ra sự rét lạnh và dữ dội, khiến bọn họ không nghi ngờ chút nào, chỉ cần có chút chần chờ, hắn sẽ rút kiếm dài ra khỏi vỏ để lấy đầu người,

nên bọn họ không tự chủ được lui về phía sau, nhanh chóng nhường ra một

lối đi.



Bóng dáng hiếu chiến, thích đánh nhau, thích gây gổ bước từng bước về

phía trước, ở xung quanh người hắn, mọi người vẫn còn lui về phía sau,

lui về phía sau… Rút lui đến không thể lui, cho đến khi Lan Lăng Vương

đã đi xa, thì một hồi tiếng ông ông mới vang lên bốn bề, trong nháy mắt

đã ồn ào náo động.