Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 143 : Ngả bài

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Phương lão vội vàng chạy tới, vừa ngước đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt

Lan Lăng Vương đang tái xanh lại cùng với Trương thị bị hắn kìm giữ thật chặt ở trong ngực .



Bị hành động này của Lan Lăng Vương dọa cho nhảy dựng, Phương lão vội

vàng vẫy đám người hầu lui ra, tự mình đón hắn vào trong chánh viện. Lan Lăng Vương vừa bước chân vào cửa viện, Phương lão liền nghe được giọng

nói âm trầm lạnh lùng của hắn: "Đóng cửa lại."



Đứng ở bên ngoài viện, nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt nhanh chóng đóng lại, Phương lão nhỏ giọng phân phó : "Đi tìm hiểu một chút, xem vừa mới xảy

ra chuyện gì?"



"Vâng."



Trong sân, Lan Lăng Vương nặng nề ném Trương Khởi lên sập, trầm mặt, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào nàng.



Trương Khởi giống hệt như con mèo nhỏ một co rút ở trên giường, rõ ràng

có vẻ đang khiếp nhược, chột dạ mà lại lộ ra mấy phần lười biếng?



A Lục từ chính điện lặng lẽ thò đầu ra ngoài, vốn nàng ta đang sợ hết

hồn, vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Trương Khởi lại lập tức rụt đầu trở

về. Nàng ta lẳng lặng bước hai ba bước đến bên sập đặt ở bên cạnh cửa,

sau đó nằm ở trên giường, xuyên thấu qua khe cửa hưng phấn nhìn xem náo

nhiệt .



Trương Khởi ngoài mặt sợ hãi, nhưng kì thực lại cực kỳ tự tại, Lan Lăng

Vương sao không nhìn ra được chứ. Nhất thời, hắn xanh cả mặt. Nhìn nàng

chằm chằm, cơ mặt hung hăng nhúc nhích, lửa giận thiêu đốt được như muốn bùng phát ra, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân càng ngày càng xanh, rồi

càng ngày càng hồng, nhưng chỉ đứng yên tại chỗ phát tác, thở hổn hển,

một hồi lâu cũng không có động tĩnh nào truyền ra.



A Lục nhìn đến đây, thuận tay từ phía sau móc ra một túi ô mai, cho vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp.



Một hồi lâu sau, Lan Lăng Vương nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: "Trương thị A Khởi, ngươi muốn bỏ ta.".



Trương Khởi ngoan ngoãn mà cúi đầu, ngoan ngoãn mà co rút thành một khối, tất nhiên là không hề lên tiếng.



Hắn nhìn thấy nàng dường như đã cung thuận, phẫn hận dâng lên càng cao,

nghiến răng lạnh lùng nói: "Thì ra là đến hôm nay, A Khởi vẫn còn muốn

tìm để người gả? Có chí khí, quả thật có chí khí"



Một cỗ sát khí từ trên thân hắn lan tràn ra bên ngoài.



Sát khí của hắn là do rèn luyện từ sa trường mà ra, mang theo tử khí

trùng trùng, ngay cả bệ hạ, Thái hậu, cũng không dám trực diện đối đầu.



Tử khí kia kéo nhau mà đến, như đao kiếm vô hình, như băng tuyết mùa

đông, một khi đã bắn ra, tất cả âm thanh cũng nhanh chóng biến mất.



Trong điện A Lục nhìn thấy một màn này mặt trở nên trắng nhợt, ô mai đặt ở bên môi bất tri bất giác liền rơi xuống đất. Nàng muốn làm gì đó, lại phát hiện tay chân mình đang không ngừng run rẩy, không cách nào khống

chế được, co rút thành một cục, lúc này thân thể mềm mại của Trương Khởi cũng liền run rẩy.


Nhưng nàng càng giãy dụa, hai cánh tay của Lan Lăng Vương lại càng chặt

thêm. Hắn giữ nàng thật chặt, thấy nàng giãy dụa quá lợi hại, liền khóa

nàng lại, trầm thấp nói: "Trương thị, muốn ta thả ngươi ra, trừ phi ta

chết." Lời nói như chém đinh chặt sắt kia làm cho Trương Khởi lập tức

mất đi tất cả hơi sức.



Nàng từ từ dừng động tác lại, từ từ, khó khăn ngẩng đầu lên.



Thấy nàng dần khuất phục, Lan lăng Vương liền thầm vui sướng, hắn đang

chuẩn bị dịu dàng gọi tên của nàng. Lại nghe thấy giọng Trương Khởi thật thấp, thanh thúy, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta đã quyết nói ra những lời đó thì liền không nghĩ tới mình nhất định phải còn sống."



...........



Thấy Lan Lăng Vương cứng lại, nàng từ từ rút cánh tay của hắn ra. Rũ hai mắt, nói tiếp: "Thật ra thì, ta đã sớm cần phải chết. Chỉ là lúc trước

luôn không có đủ dũng khí, luôn ảo tưởng..... Hiện tại, ta không ảo

tưởng nữa rồi. Trường Cung, sao không rút thanh bội kiếm kia ra, chỉ cần dùng nó nhẹ nhàng vẽ một đường lên cổ ta, phiền não của ngươi, phiền

não của ta, liền không còn nữa."



Tiếng nói của nàng thấp mà trầm ổn, vừa dịu dàng, lại vừa mị hoặc.



Nàng đang mị hoặc bản thân hắn tự đi giết nàng.



Đột nhiên, cảm giác vô lực chưa từng có, khủng hoảng cùng đau đớn không

nói ra được, còn có cả tức giận vô biên đồng loạt xông đến cắn xé hắn,

cắn nuốt hắn.



Cả người của Lan Lăng Vương liền cứng lại.



Qua một hồi lâu, hắn mới khàn giọng quát: "Canh giữ nàng" tiếng nói vừa

dứt, hắn lập tức lao vọt ra, đảo mắt liền xô cửa ra ngoài.



Lan Lăng Vương vừa xông ra khỏi chính viện, Phương lão liền vội vàng

đuổi theo, hắn thở hổn hển, kinh hoảng kéo lấy ống tay áo của Lan Lăng

Vương luôn miệng hỏi: "Đứa bé, đứa bé, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngài lại tức giận như vậy?" Lão chưa bao giờ từng thấy Lan lăng Vương tức

giận như thế bao giờ, dữ dằn gần mất khống chế, khiến Phương lão cảm

thấy lo lắng.



Lan Lăng Vương vọt xoay người.



Ánh mắt hắn đỏ ngầu khi nhìn Phương lão rốt cuộc đã có một tia trong

trẻo, mím đôi môi mỏng, hắn đột nhiên ôm ngực nói: "Chỗ này của ta thật

khó chịu" hắn thở hổn hển: "Phương lão, chỗ này thật khó chịu như muốn

nổ tung."



Vọt xoay người hắn lao ra như gió lốc. Lúc này Phương lão vẫn còn túm

lấy tay áo của hắn, chỉ nghe tiếng "xoạt" truyền đến, Phương lão nắm

trong tay một mảnh vải màu đen, ngơ ngác nhìn Lan Lăng Vương lao ra cửa

chính.