Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 144 : Vui sướng

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lan Lăng Vương vừa xông ra ngoài, Trương Khởi liền lau khô nước mắt, chuyển hướng sang chính điện .



A Lục vội vàng chạy đến trước mặt nàng, thấy nàng, Trương Khởi khàn

giọng nói: "A Lục, ngươi lập tức đi ra ngoài, vào kho hàng lấy một hộp

trân châu cầm theo. Mấy ngày nay cứ ở chỗ Tiêu Mạc, đem những trân châu

kia đổi ra mà sử dụng, không cần phải về phủ Lan Lăng Vương nữa."



Chống lại ánh mắt không hiểu của A Lục, Trương Khởi khổ sở nói: "Lần này hắn thật sự nổi giận rồi, ta sợ hắn sẽ nhốt ta ở trong phủ, nên không

dễ dàng ra ngoài được. Kể cả có đi ra ngoài, cũng sẽ có người giám thị,

mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều được báo cáo lại, mấu chốt nữa là ta

không muốn ngươi thành kẻ tù tội như ta. Đi đi, đi tìm Tiêu Mạc, với tài trí của hắn, tất sẽ biết toan tính của ta, chắc chắn sẽ toàn lực giúp

ngươi."



Nàng rũ mắt xuống, từ trong lòng móc khăn tay ra, từ tốn lau sạch nước

mắt ở trên mặt, giọng của Trương Khởi khàn khàn, lành lạnh: "Có Tiêu Mạc giúp đỡ, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."



Một hồi lâu sau, A Lục mới lên tiếng: "Được. Nhưng A Khởi, một mình ngươi ở đây, sẽ rất cô đơn."



Trương Khởi lắc đầu, nàng nhìn A Lục, nhẹ giọng nói: "Cứ nghĩ tới chuyện rất nhanh liền được tự do, ta sẽ không thấy cô đơn nữa."



"Đúng rồi, tám trăm lượng hoàng kim ta đã dấu lại kia, ngươi cũng đều

mang cả đi đi. Không phải ngươi thích tới tửu lầu chơi sao? Ngươi đến đó thuê một gian phòng, đem số vàng này, toàn bộ giấu ở trong gian phòng

kia. Nhớ giấu kỹ một chút."



"Được."



Sau khi A Lục đi, Trương Khởi mệt mỏi ngủ một giấc. Mà Lan Lăng Vương, hai ngày liên tiếp cũng không về phủ.



Thời gian này, sủng cơ Trương thị của Lan Lăng Vương vô cùng nổi bật,

mọi người vẫn còn đang bàn tán về chuyện nàng ở hồng lâu bị người ta

nhìn thấy hết, chỉ trong chớp mắt ấy, nàng lại ở trước mặt mọi người mà

tuyên bố, nàng sẽ không ngăn cản Lan Lăng Vương cưới chính thê nữa, mà

nàng, cũng có lòng tin gả cho một binh sĩ thật tốt làm vợ.



... ... Thân là cơ thiếp, là một thứ đồ chơi, Trương thị lại chẳng thèm

để ý đến mặt mũi của phu quân, chẳng chú ý đến thể thống, chẳng hề biết

xấu hổ mà tuyên bố phải gả cho binh sĩ thật tốt. Chuyện này ở Bắc Tề là

hoang đường đến chừng nào, cực kỳ hiếm có. Trong khoảng thời gian ngắn,

khắp đầu đường cuối ngõ, đều nói đến sự kiện này.



Nói đi nói lại, mọi người không khỏi dấy lên đồng tình với Lan Lăng

Vương , thân là Long tử Phượng tôn, đường đường là một Quận Vương, nhưng ngay cả một nữ nhân, một sủng vật cũng không giữ được, mặc cho nắm mũi

dắt đi, không khỏi có chút buồn cười.



Ngày thứ hai, Thu công chúa đi tới phủ Quận Vương, sau khi giễu cợt

Trương Khởi một hồi liền vênh váo tự đắc rời đi. Nàng chân trước mới vừa đi, thì một thái giám lại phụng chỉ của Thái hậu mà đến, trong ý chỉ

nói rõ mặc dù Trương thị tạm trú tha hương, làm việc cử chỉ lại rất có

phong thái, vì vậy, đặc biệt thưởng cho nàng trăm lượng hoàng kim, còn

ban cho nàng một khối lệnh bài, nói là có thể tự do ra vào cung đình .



Có thể tự do ra vào cung đình? Chẳng phải là cũng có thể tự do ra vào cửa thành rồi sao?



Chỉ là Trương Khởi còn chưa kịp vui mừng, đã bị Phương lão thu lại lệnh

bài rồi. Hơn nữa, hộ vệ trông coi trong viện cũng nhiều thêm một chút.



Trải qua chuyện này, người Nghiệp thành ngược lại đều sáng tỏ, lần trước Thái hậu cùng Lan Lăng Vương vì Trương thị xảy ra xung đột, trên thực

tế không phải là Thái hậu khư khư cố chấp, mà là do Trương thị thỉnh

cầu.



... ... Trương thị này, quả nhiên sớm đã ý rời khỏi Lan Lăng Vương, mà

phủ Lan Lăng Vương trong thời gian này đột nhiên cũng náo nhiệt hẳn lên.



Ngày thứ ba, Lâu thất nữ tới, sau đó buổi chiều thì Trịnh Du cũng tới.


Trong quá khứ, những thứ mà Lan Lăng Vương bận tâm, còn có ánh mắt tránh né, lần này toàn bộ đều thẳng tắp chiếu vào nàng. Không chỉ đám quyền

quý, mà ngay cả đám quan lại bình thường, cũng dám nhìn chằm chặp

Trương Khởi rồi.



Trước những ánh mắt này, Trương Khởi khoác hồng bào xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ.



Nàng cười một tiếng, không cần nói câu nào mà khiến những người đó không dời mắt được.



Đang lúc ấy thì, sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng ồn ào sôi nổi.



Trương Khởi quay đầu lại.



Lại thấy Tiêu Mạc mặc y phục màu trắng, vạt áo phiêu diêu, vừa cùng mọi người chào hỏi, nói chuyện, vừa mỉm cười ưu nhã đi tới.



Mặc kệ lúc nào, chỗ nào, hắn vĩnh viễn đều là tiêu điểm trong đám người.



Hình như cảm thấy ánh mắt của Trương Khởi, hắn nhanh chóng ngẩng đầu tiến lên.



Ở quá khứ hay bất luận ở thời điểm nào, ánh mắt cuẩ hắn vẫn sáng ngời

như thế, tuấn tú lịch sự, mang lại vui thích, mong đợi cùng khát vọng.



Hắn sải bước đi tới chỗ hai người họ.



Tiêu Mạc càng đến gần, Trương Khởi tinh tường cảm thấy, bàn tay của Lan

Lăng Vương nắm lấy tay nàng càng ngày càng lạnh, hơi thở càng ngày càng

rét buốt, cho đến khi Tiêu Mạc đi tới trước mặt Trương Khởi.



Hắn hoàn toàn không để ý đến uy nghiêm mà hoa mỹ, khí thế bức người của

Lan Lăng Vương, mắt không chớp nhìn thẳng và Trương Khởi.



Trong ánh mắt của hắn, có chất chứa nhộn nhạo tự đáy lòng cùng vui sướng hoan hỉ. Đây là một loại vui sướng thuần túy, giống như phát ra từ từng cái lỗ thủng, giống như toàn thân hắn cực kỳ, vui vẻ, khác vọng….



Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn hắn, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt không giấu được vui sướng cùng yêu thương say đắm kia. Bất tri bất giác, nỗi phẫn

hận về hắn chợt vơi đi hơn phân nửa.



…… Cái thế gian này, đã rất lâu rồi không có ai quan tâm nàng như vậy.

Giờ khắc này Tiêu Mạc khiến cho Trương Khởi sinh ra ảo giác: nàng không

chỉ có một mình.



Tiêu Mạc vui mừng, nghiêm túc nhìn Trương Khởi, bởi vì để ý, nên giọng

nói của hắn cùng với vẻ ung dung ưu nhã bề ngoài hoàn toàn bất đồng, lại hơi run: “A Khởi, ta đã cự tuyệt chỉ hôn của Thái Hậu.”



Hắn si ngốc nhìn Trương Khởi, trong lòng, trên mặt duy nhất chỉ có nàng: “Ta đã nói với Thái Hậu rồi, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cưới. Cuộc

đời này nếu không ở cùng ngươi, ta cũng sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân

nào. A Khởi, mặc kệ có chết chìm, ta cũng chỉ lấy một gáo nước.”



Hắn cẩn thận vươn tay về phía nàng, vừa mới đến gần mặt của nàng, không

đợi Lan Lăng Vương phát tác, lại vô lực hạ xuống. hắn khàn khàn nói:

“Thật xin lỗi, ta đã dứt khoát rồi, A Khởi, ta đã quyết tâm rồi.”



Nói tới đây, Tiêu Mạc dứt khoát xoay người đi, tác phong nhanh nhẹn mà

đi về phía trước. mới vừa rồi hắn ở trước mặt Trương Khởi còn run rẩy,

còn khẩn trương mà xoay người một cái lại trở thành quý công tử phong

nhã rồi.



Trương Khởi kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc đang được mọi người hoan nghênh, hạ bước vào phủ tướng quân.



Có lẽ là nàng quá mức nhập thần, đến lúc cánh tay đau nhức kịch liệt, nàng mới khôi phục lại tinh thần.



Trương Khởi hồi hồn, nàng nhã nhặn lịch sự, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn

Lan Lăng Vương một cái, rũ mắt xuống, mỉm cười nói: “Quận vương, chúng

ta cũng vào đi thôi.”