Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 145 : Thái độ

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Khi hai người Trương Khởi bước vào đại đường thì đèn đóm ở bên trong đã sáng rỡ , vô số đôi mắt nóng bỏng lập tức bắn tới.



Dưới con mắt chăm chú của gần ngàn người ở bên trong, Trương Khởi lẳng

lặng mà cười, hôm nay nàng mặc váy áo đỏ tươi, cùng áo khoác ngoài cộc

tay màu hồng nhạt. Thắt lưng màu vàng giống y như sắc trời chiều.



Mái tóc dài óng ả soi rõ bóng người thả tự nhiên trên bả vai, tai đeo

khuyên ngọc hình tròn có vàng bao quanh. Vòng tai vừa mỏng vừa lớn, theo động tác của nàng, thoáng lay động theo làn tóc, cực kỳ động lòng

người.



Loại xiêm áo đỏ rực này, từ xưa tới nay chỉ có đám quyền quý bọn họ mới

thích mặc, hôm nay mặc ở trên người của Trương Khởi, càng nổi bật làn da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như vẽ, xinh đẹp mà trong suốt, thanh

nhã mà cao quý, lại có một loại cốt khí tự nhiên ung dung không nói nên

lời .



Trịnh Du ngồi ở một bên, nhìn Trương Khởi không chớp mắt, rồi lại nhìn Lan Lăng Vương.



Mỗi một lần, nàng đều tự nói với mình, nữ nhân ti tiện trước mắt, không

đáng giá để so đo. Cao Trường Cung cho dù có cưng chiều nàng ta, thương

yêu nàng ta, có thể duy trì được mấy năm? Loại phụ nhân có tí hương sắc

này, vĩnh viễn dễ suy tàn nhất.



Nhưng lần đầu tiên, khi nàng mới vừa bình phục tâm tình, sau khi nhìn thấy Trương Khởi lại trở nên phiền não.



Chưa bao giờ nàng cảm nhận rõ như lúc này, Trương thị kia đã thay đổi

rất nhiều, bất kỳ y phục nào mặc lên trên người nàng ta, đều vô cùng

đẹp, rõ ràng một nữ nhân ti tiện, nhưng chỉ cần chú ý đến ăn mặc, muốn

trang nhã liền trang nhã, muốn cao quý liền có thể cao quý.



Mà Lan Lăng Vương bên cạnh Trương Khởi, vẫn là một thân áo đen, thắt

lưng màu đỏ càng lộ rõ vẻ cao quý, mặc trên người hắn, càng làm nổi bật

lên vẻ tuấn mỹ không gì sánh được.



Tất cả mọi người ngồi đầy trong sân, liền bị hai người này đoạt lấy tất cả phong thái.



Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên, đem ánh mắt sáng quắc bắn tới từ bốn phía

nhất nhất thu hồi ở đáy mắt, rồi đột nhiên nặng nề ôm Trương Khởi vào

trong ngực, ngay trước mặt nhiều người như vậy, lại trong bữa tiệc như

thế này, hắn lại nắm chặt eo của nàng, ôm vào trong ngực, đi đến sập vị

của mình.



Đây chính là đang tỏ rõ thái độ!



Khi thái độ này vừa tung ra, Trịnh Du ở trong góc, trên mặt toát ra thất vọng tràn trề. Có lẽ đã thất vọng nhiều lần, nên nàng chỉ chăm chú xem

xét nét mặt của Trương Khởi, giờ khắc này, rốt cuộc chỉ bình tĩnh lộ ra

lạnh lẽo.



Theo tiếng hai người ngồi xuống sập, tạp âm lại vang lên. Tiêu Mạc cúi
Trịnh Du ở một bên cũng trợn to mắt, thì thào mà nói ra: “Bệ hạ, không

trách Trường Cung nữa hả? Làm sao có thể?”. Lan lăng Vương vô lễ bất

kính, ngang ngược làm càn, phụ thân của nàng một mực nói rằng, tiểu tử

Cao Trường Cung kia xong rồi, hắn không giữ được đầu rồi. Thế nào mà mới chớp mắt một cái, bệ hạ đột nhiên lại quên việc hắn đã bất kính, mà coi trọng hắn như vậy?



Chẳng lẽ bọn họ đều đã đoán sai, tối nay bệ hạ gọi Lan Lăng Vương cùng

Trương Cơ tới đây, không phải vì muốn nhục nhã, mà là muốn tỏ rõ thái độ coi trọng hắn trước mặt mọi người?



Lý Ánh ở hàng sau, nghe thấy đối thoại của hai người, nhỏ giọng nói: “A

Du. Trường Cung xem ra còn thân thuộc với vua hơn đấy.” Mặc kệ thái độ

của Cao Trường Cung như thế nào, hiện tại Trương cơ đã nói như vậy, nàng liền có thể cầu Thái hậu trực tiếp gả được rồi. Hiện tại Cao Trường

Cung còn đang thân thuộc với vua, nghĩ đến cha mẹ của Trịnh Du nhìn thấy nữ nhi mình cuồng dại như vậy sẽ nguyện ý mà thành toàn.



Lan Lăng Vương theo lời liền kính rượu, lần nữa chiếm được tiếng cười to sảng lãng của Đoàn tướng quân, rồi cúi đầu xuống. Thái độ của bệ hạ đã

quá phân minh, nhìn tình hình này, rõ ràng hắn nhằm vào tình cảnh vừa

rồi, Đoàn tướng quân không tốn lời nói cũng bị hắn biết rồi. Cho nên hắn mới muốn mình mời rượu Đoàn tướng quân.



Từ từ nhấp một hớp rượu, hắn thầm nghĩ ngợi: xem ra là những lời đồn đãi kia đã có tác dụng rồi.



Nghĩ đến những lời đồn đãi kia, hắn liền muốn đem thành công này hiến

tặng cho Trương Khởi của mình. Quay đầu lại, vẻ mặt hắn phức tạp liếc

mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ thanh nhã của nàng, trong lúc bất chợt, một ý niệm liền dậy lên trong lòng: A Khởi thật là thông tuệ bất phàm, bày

mưu tính kế cho hắn, mà hắn cũng không có chút không theo kịp nàng rồi.

Chính là Trịnh thị, lấy thế lực của gia tộc ……



Hắn đang miên mang suy nghĩ, lại nghe thấy Cao Diễn bên cạnh thở dài

nói: “Trường Cung, ngươi cứ mải mê nhìn về phía phụ nhân kia làm gì?”

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nói với một thái giám: “Gọi Trương thị đến đây.”



“Vâng.”



Thấy bệ hạ hiểu lầm, khóe môi Lan Lăng Vương giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.



Mà lúc này, Trương Khởi đã đi qua rồi.



Ở nơi này, nơi nào có vị trí của nàng?



Cúi đầu, Trương Khởi nhẹ nhàng khẽ chào ba người xong, từ từ ngồi xuống

bên cạnh Lan Lăng Vương, tư thái uyển chuyển, ôn nhu dựa vào hắn.



Cúi đầu thấy bộ dáng ôn thuần an tĩnh kia của nàng, cảm thấy thân thể

mềm mại dựa dẫm vào mình, Lan Lăng Vương liền ngẩn ngơ, bờ môi trong lúc vô tình buông lỏng ra, gương mặt vốn âm trầm đột nhiên sáng lên, lại có cảm giác sáng rỡ oánh nhuận. Cũng khiến đám người quyền quý trong yến

nhìn đến ngây người.



Lan Lăng Vương vừa uống rượu, vừa đưa tay vuốt tóc Trương Khởi, cảm nhận những sợi tóc mềm mại óng ả từ ngón tay chảy xuống.



Đoàn tướng quân nhìn sang, lại lắc đầu.