Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 146 : Tàn nhẫn

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Cao Diễn nhìn Trương Khởi một cái, chậm rãi nói: "Trường Cung tuổi không nhỏ, lễ đội mũ[1] sắp qua một năm, cũng nên thành thân rồi."



Hai chữ thành thân này vừa ra, mỗi người đều nở nụ cười nhìn về phía Lan Lăng Vương, cũng nhìn về phía tiểu phụ nhân dựa vào bên người hắn.



Tay của Lan Lăng Vương, còn đang dịu dàng vuốt mái tóc Trương Khởi, hắn

ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bệ hạ, mỉm cười nói rằng: "Phiền bệ hạ hỏi

thăm, gần đây thần không muốn nghị hôn."



Âm thanh của hắn không nhỏ, quý nhân ngồi ở mấy hàng trước mặt, đều có thể nghe được rất rõ ràng.



Thu công chúa và Lý Ánh đồng thời lo âu nhìn về phía Trịnh Du, nhìn

gương mặt vừa mới tươi lên của nàng ta lại cứng ngắc lần nữa.



Cao Diễn ngẩn ra, hắn ngạc nhiên nói: "Không muốn nghị hôn? Trường Cung, ngươi đã hai mươi mốt, còn chưa lấy thê sinh tử sao?"



Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn chậm rãi nói: "Chuyện kia thần không vội."



Nói chính hắn không vội, đó là ngầm trào phúng hoàng đế nóng lòng?



Nụ cười ôn hòa của Cao Diễn cứng đờ, trong lòng thầm mắng một tiếng, mà

mọi người bốn phía, lại kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương vẫn ngang ngược ở

đó.



Chẳng lẽ hắn không lo lắng, sự thân thuộc với vua vừa lấy được, lại bị chính hắn làm mất đi sao?



Một thiếu niên văn sĩ đứng lên, hắn kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận

Vương rất hồ đồ, vì một đồ chơi không biết bổn phận, không tuân thủ nữ

tắc, ngài lại bỏ mặc cả luân thường sao?"



Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.



Hắn nhìn thẳng thiếu niên kia, trầm giọng nói: "Nàng ấy không phải đồ

chơi, nàng ấy là ái cơ của ta" hắn rét lạnh nói: "Các hạ nói chuyện,

phải cẩn thận suy nghĩ mới tốt", dáng vẻ rất là tức giận.



Thiếu niên kia cũng chỉ là máu nóng xông đầu, muốn có thể diện trước mặt hoàng đế, nào có thật sự trải đời gì? Giờ phút này bị Lan Lăng Quận

Vương trừng một cái như vậy, gương mặt thanh tú của cậu ta liền tụ máu

đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trở về trên sạp.



Lúc này, Lan Lăng Vương đứng lên.



Hắn kéo Trương Khởi, đặt nàng trong ngực, mắt nhìn khách quý cả sảnh

đường, trầm giọng, nói từng chữ từng câu: "Phụ nhân của ta, trời sanh

tính không tốt, thường hay náo loạn. . . . . Nàng còn còn tấm bé không

hiểu chuyện, nhưng chư vị là đường đường trượng phu, phải nên hiểu

chuyện. Hôm nay Cao Trường Cung nói rõ ở đây, trên trời dưới đất, nếu

người nào muốn động phụ nhân của ta, vậy thì bước qua thi thể Cao Trường Cung ta đi"



Ánh mắt của hắn trầm trầm, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra một loại

tàn nhẫn đáng sợ, lúc này dù là Đoàn tướng quân, cũng không hề nghi ngờ

quyết tâm của hắn chút nào, mọi người kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương,

nhìn tiểu phụ nhân bị hắn ôm thật chặc vào trong ngực, xem như trân bảo, không khỏi đồng thời yên lặng.



Thấy mọi nơi an tĩnh, Lan Lăng Vương đột nhiên ngẩng đầu quát lên: "Đem vào"



Mọi người trong kinh ngạc, hai hộ vệ bưng một cái hộp gỗ đi vào.



Hai người này vừa vào, Lan Lăng Vương liền lộ ra hàm răng trắng như

tuyết, âm trầm nói: "Mở hộp gỗ này ra ngay trước chư vị khách quý"



Bọn hộ vệ đáp một tiếng dạ, đặt hộp gỗ trên đất, sau đó mở hộp gỗ ra,

nắp hộp vừa mở, một hồi tiếng kêu sợ hãi, tiếng nôn mửa liền truyền ra.


Thối lui đến một nửa, ông quay qua nhìn Lan Lăng Vương. Ánh nến dập

dềnh, bóng dáng cao lớn của hắn giống như một núi băng đã đông cứng ngàn năm, trong suốt, mỹ lệ, cũng nặng nề, dầy cộm.



Phương lão dừng bước lại, nhẹ giọng nói ra: "Quận Vương, lão bộc nghe người ta nói, phụ nhân một khi có đứa bé, lòng liền yên."



Đứa bé?



Lan Lăng Vương suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Nàng ấy vừa mới mất đứa

bé, sức khỏe còn yếu. Đợi nàng ấy dưỡng tốt thân thể lại nói."



Phương lão cất bước rời đi, Lan Lăng Vương kêu: "Chờ một lát." Hắn nghĩ

nghĩ, nói: "Phụ nhân kia thích vàng, như vậy đi, ngày mai ông triệu tập

công tượng, cải chế lại căn phòng thứ ba ở chánh viện, toàn bộ đều dát

vàng lên. Tóm lại, cả căn phòng, khắp nơi đều phải có ánh vàng lấp lánh, cả sàn tháp cũng là như thế."



Phương lão trừng lớn mắt, vậy còn có thể ở sao?



Ông cẩn thận nói: "Theo lão bộc quan sát, xưa nay Trương cơ mặc chất phác, cũng không thích xa hoa."



Lan Lăng Vương cau mày lại, hắn nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Nhưng gần đây

nàng ấy luôn đổi đồ trong kho hàng thành vàng." Nói tới chỗ này, hắn như nghĩ tới gì, liền nói: "Mặc kệ, ông cứ làm theo ta nói là được."



Phương lão lĩnh mệnh đi, hắn lại mỉm cười nói: "Nhớ là đồ vật nặng chút, khiến nàng ấy không mang đi được."



Phương lão ngớ ngẩn, cúi đầu cười nói: "Vâng."



Phương lão đi không lâu sau, Lan Lăng Vương để bút lông xuống, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát.



Đồng hồ cát cũng sắp chảy xong rồi.



Bất tri bất giác, đã đến canh ba.



Hắn xoay người, sải bước đi tới chánh viện.



Đi tới ngoài viện ngủ thì hắn có thể thấy trong phòng ngủ có ánh nến dập dền, tiếng người ồn ào.



Hắn cất bước tiến lên.



Cọt kẹt đẩy cửa phòng ra, dưới ánh sao Lan Lăng Vương mặc áo đen, tuấn

mỹ giống như tiên nâng tay lên, ra lệnh cho A Lục: "Đi chuẩn bị nước

nóng, ta muốn cùng tắm với Trương cơ."



A Lục đáng thương, vẫn còn là một thiếu nữ, lập tức mặt nàng ấy đỏ lên, đáp một tiếng rồi vội vã lui ra.



Nàng ấy lui ra xong, Lan Lăng Vương cũng không có cất bước.



Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Trương Khởi, dưới ánh sao, ánh mắt của

hắn lấp lánh như tặc. Hắn nhìn nàng nhàn nhạt ra lệnh: "Tới đây, cho ta

ôm một cái."



Thấy Trương Khởi quật cường quay đầu đi không để ý tới mình, hắn thong

thả ung dung nói: "Dưới trướng của ta có một người không vợ nhìn trúng A Lục, hắn theo ta vào sinh ra tử, mặc dù người thô bạo chút, thích đánh

nữ nhân chút, nhưng dù sao càng vất vả công lao càng lớn...." Lời của

hắn vẫn chưa nói hết, Trương Khởi đã nhanh nhẹn nhào vào trong ngực hắn

như chim yến bay tới.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



[1] Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.