Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 147 : Tàn nhẫn 2

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Nhuyễn ngọc ôn hương vừa vào ngực, Lan Lăng Vương liền ôm thật chặt, thật chặt.



Cánh tay của hắn như sắt, siết chặt đến Trương Khởi thấy đau nhức, làm nàng không kiên nhẫn uốn éo.



Cánh tay Lan Lăng Vương chợt buông lỏng, khi nàng trượt thì lại vội vàng nâng nàng.



Đặt nàng trên mặt đất, hắn cúi đầu, đưa tay vén phần tóc rối bời trên

trán nàng, nói nhỏ: "Sao lại lành lạnh?" Tiếp hắn lại nói: "Tối vậy, sao lại còn chưa ngủ? Nàng ngủ trễ thì dễ dàng mất ngủ, sao không chăm sóc

cho mình thật tốt?"



Hắn mới vừa bày ra việc của A Lục và mười hộ gia đình, vừa uy hiếp vừa kêu đánh kêu giết, nàng ngủ được sao?



Trương Khởi nghĩ liền tức giận, nhưng chỉ cúi đầu.



Lúc này, thân thể nàng chợt nhẹ.



Cũng là Lan Lăng Vương ôm nàng, đi về phía sàng tháp.



Đặt nàng ở trên giường, hắn cúi đầu nhìn xuống nàng. Ánh nến mờ tối, tấm màn vàng nhạt, tiểu phụ nhân nằm đó, mềm mại đến mức hắn mà đưa tay

liền có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.



. . . . . . Nếu không phải ép tới tình trạng này, hắn làm sao lại khiến trong ánh mắt nàng nhìn hắn lộ ra vẻ sợ hãi?



Hắn cúi đầu.



Cảm nhận nhiệt độ từ hô hấp của hắn, Trương Khởi muốn nghiêng đầu đi, cuối cùng vẫn là ra lệnh chính mình bất động.



Nàng nhắm hai mắt lại.



Lúc này, âm thanh của A Lục từ bên ngoài truyền đến, "Quận Vương, nước nóng đã chuẩn bị tốt."



"Bưng xuống đi."



Bỏ lại ba chữ này xong, môi Lan Lăng Vương che trên môi nàng. Hai môi kề nhau, hắn nói nhỏ: "Nàng đó. . . . ."



Đột nhiên, hắn đứng thẳng người, mỉm cười nói: "Nếu chưa chợp mắt, không bằng theo ta giục ngựa dong ruỗi đi."



Trễ như thế?



Trương Khởi nháy mắt nhìn hắn thì Lan Lăng Vương đã bế nàng từ trên sạp

lên, thuận tay kéo cái áo khoác lên người nàng, Lan Lăng Vương nói:

"Cưỡi ngựa trong đêm, cây cối trên núi ẩn ẩn hiện hiện, giống như tồn

tại từ thời cổ, cảm giác kia thích lắm. A Khởi cũng thử một chút đi."



Hắn không phải hỏi thăm, mà là mệnh lệnh.



Mặc áo cho Trương Khởi xong, hắn ẵm Trương Khởi đi ra viện. Cưỡi ngựa, quát khẽ một tiếng con ngựa kia liền vọt ra khỏi cửa phủ.



Giờ này ở Nghiệp thành, an tĩnh đến không còn tiếng thở nữa. Tiếng vó ngựa đụng nhau trên ngã tư đường, phát ra vô cùng vang.



Trên bầu trời, trăng sao rực rỡ, rõ ràng rất náo nhiệt, nhưng lại thật vắng lạnh.



Tuấn mã chạy thẳng về phía thành tây.



Dưới ánh trăng, hai người cưỡi một con ngựa, chạy băng băng đung đưa

trên đường phố, trong trời đất, trừ tiếng ca vui mơ hồ, trừ bọn họ ra,

làm như không có người nào nữa.



Khi tuấn mã xông vào trong rừng cây ở thành tây thì Lan Lăng Vương đột nhiên siết chặt ngựa, ngừng lại.



Hắn ôm sát Trương Khởi, vung roi chỉ về rừng cây đằng trước, nói nhỏ: "A Khởi, khi ta còn bé chỉ thích tới nơi này." Hắn mỉm cười nói: "Khi đó

không có A Khởi theo ta, ta chỉ có một mình. Thường ngồi ở trong rừng

cây, ngồi đó qua cả một đêm."



Âm thanh của hắn ở trong gió xuân, rõ ràng nhẹ nhõm tươi cười, lại có một loại cô tịch nói không hết.



Trương Khởi nhìn qua theo ánh mắt của hắn, nhìn rừng cây rậm rạp kia,

nàng giống như thấy được đứa bé cô đơn, co ro cúm rúm năm đó. Cắn môi,

nàng nhỏ giọng nói: "Chàng cũng không dễ dàng."



"Giá ——" Lan Lăng Vương đập chân vào bụng ngựa, khiến con ngựa lao ra

xong, hắn liền nói trong gió: "Uh, khi đó không có A Khởi, ngày không dễ chịu."



Phóng ngựa vọt tới trong rừng cây, hắn mới thả chậm tốc độ.
cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, múc một muỗng nước thuốc, nhẹ nhàng rưới vào trong miệng của nàng.



Rót từng chút từng chút, mỗi một lần đều chờ đợi nàng nuốt xuống, hắn mới buông tay.



Vừa rót, hắn vừa nói nhỏ: "Chết không đáng sợ, chờ chết mới đáng sợ. . . . . ." Cúi đầu, liếm đi tàn thuốc trên cánh môi xinh của nàng, hắn êm

ái nói: "Trải nghiệm tối qua, dù là đại trượng phu, cũng sẽ rất sợ. A

Khởi quả thật gan lớn."



"Phương lão, tự chúng ta đi thông báo Trường Cung là được." Trịnh Du nở

nụ cười, ung dung thỏa đáng nói một câu xong, liền cùng mấy người Thu

công chúa, Lý Ánh, uyển chuyển bước tới chánh viện.



Vừa vào viện, các quý nữ đang muốn kêu lên, nhưng khi ngẩng đầu thì toàn bộ đều choáng váng.



Dưới ánh mặt trời, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi vào trong ngực, hắn múc từng muỗng, cẩn thận đút thuốc cho nàng, thỉnh thoảng thì cúi đầu, hôn

nhè nhẹ rải rác lên khóe môi nàng, liếm đi nước thuốc chảy ra.



Trong ánh mặt trời vàng sáng, phụ nhân xinh xắn hé miệng, mắt long lanh, thút thít nhìn nam nhân trước mặt. Nam nhân thì cúi đầu, kiên nhẫn và

dịu dàng dụ dỗ phụ nhân.



. . . . . Rất là tỉ mỉ, nhẫn nại, dịu dàng? Nhìn bộ dáng hắn, làm như hận người uống thuốc không phải mình.



Nhiều năm qua, hắn ít nói cười, giết người cũng không nương tay, nàng ta tật không biết, hắn cũng có lúc nhẫn nại vậy.



Bộ dáng kia, hắn thật chỉ là coi nàng ấy như sủng cơ?



Hắn là đã thương nàng ấy đến trong tâm can, hận không thể bị thương chịu khổ thay nàng ấy chứ?



Trịnh Du nắm lòng bàn tay, bị móng tay mình đâm vào đau đớn.



Các quý nữ cũng không nói chuyện



Họ kiêu căng, họ tùy hứng, họ có truyền thống và quyền lợi độc chiếm

chồng, khi hoàng đế muốn ban chỉ tuyên bố cho các nam nhân có thể nạp

thiếp thì họ có thể phách lối đánh tới trong đại điện, buộc hoàng đế bỏ

thánh chỉ.



Nhưng các nàng chưa từng thấya, cha mẹ của các nàng, người thân, bằng hữu, đã từng chung đụng như vậy.



Một người thương một người khác đến tận xương tủy, chính là như vậy đi?



Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên đầu, trên người bọn họ, dung nhan tuyệt

thế của hai người này, giống như sẽ sáng lên, thật đẹp, thật chói mắt.



Cho dù ánh mắt người trong thiên hạ, không khỏi tự chủ nhìn về phía bọn họ, trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có lẫn nhau.



Rõ ràng, giọng nói lúc họ đi vào cũng không nhỏ, rõ ràng, họ đi tới viện này lâu rồi. Tập võ nhiều năm, Cao Trường Cung tai thính mắt tinh, lại

không chút nào phát hiện.



Hai người cũng không có phát hiện.



Bất tri bất giác, chúng quý nữ đều nhìn về Trịnh Du.



Trịnh Du xem hiểu thương hại và khuyến cáo trong ánh mắt họ.



Nàng cắn chặt môi.



Đúng như hôm qua nàng ta đã nói với Lý Ánh, nếu như có thể buông xuống,

nàng ta đã sớm buông xuống. Nàng ta không bỏ được, kiếp này cũng không

muốn buông xuống, vì vậy nàng ta nở nụ cười, cất cao giọng dịu dàng kêu: "Trường Cung? Trường Cung?"



Động tác mớm thuốc của Lan Lăng Vương hơi chậm lại.



Hắn quay đầu lại, nhìn thấy chúng quý nữ, nghiêm túc gật đầu một cái, nói: "Thái hậu cho đòi à."



"Làm sao ngươi biết?" Thu công chúa trừng lớn mắt. Nửa đường họ cắt

ngang thái giám tới truyền chỉ, tự động nhận lấy ý chỉ này liền đi rồi.

Chuyện này sao hắn có thể biết?



Lan Lăng Vương không trả lời nàng. Hắn quay đầu lại nhìn chút thuốc còn

dư lại ở đáy chén, giao phó: "Các ngươi ra ngoài chờ đi, ta cho uống

thuốc xong, lập tức liền ra ngoài."