Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 148 : Tôn nghiêm

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Chúng nữ nói không ra lời rồi.



Ngay cả tôn nghiêm của một trượng phu hắn cũng không cần sao? Lời như vậy, tại sao có thể nói ra miệng được?



Trong trầm mặc, Thu công chúa đau lòng liếc mắt nhìn Trịnh Du, không nhịn

được cất giọng the thé nói: "Trường Cung, nàng có tay có miệng, thuốc

này, để cho nàng tự mình uống là được rồi."



Lan Lăng Vương cúi

đầu, đưa thìa canh đến trước khóe môi Trương Khởi, êm ái lau đi chút

nước thuốc tràn ra, nghiêm túc trả lời: "Nàng ấy tùy hứng, nếu ta không

đút nàng ấy cũng sẽ không uống."



Tùy hứng? Nơi này ai không tùy

hứng? Ai so với nàng ta cũng có tư cách tùy hứng hơn? Nàng ta cũng không phải là đứa bé, tại sao ngay cả uống thuốc cũng muốn hắn kiên nhẫn dụ

dỗ như vậy?



Trịnh Du liền cảm thấy ngực căng tức đến khó chịu.



Vì vậy nàng liền quay đầu đi. Một hồi lâu mới quay đầu trở lại, dịu dàng

nói: "Trường Cung, ngươi xem Trương cơ đang trừng mắt nhìn ngươi kìa,

chuyện uống thuốc nhỏ nhặt này, cứ để cho nàng tự làm đi."



Lan Lăng Vương cũng không kiên nhẫn nổi rồi, hắn cau mày nói: "Đi ra ngoài hết đi." Giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.



Chúng nữ bị hắn quát đến phát run. Chỉ có Trịnh Du còn quật cường đứng tại

chỗ, còn đám người Lý Ánh, đã thu liễm vạt áo khẽ chào, lui ra ngoài. Mà Trịnh Du cho đến khi Thu công chúa đưa tay ra kéo, mới thối lui theo.

Cho đến khi thối lui ra khỏi viện, nàng còn vẫn quay đầu lại, quật cường nhìn lại, nhìn hắn đút cho phụ nhân kia uống từng thuốc ngụm nhỏ, từng

ngụm nhỏ một. Hắn đối mặt với mọi người thì luôn nóng nảy. không nhịn

được, nhưng ánh mắt nhìn về phía phụ nhân ti tiện kia lại tràn đầy

chuyên chú, vô cùng chuyên chú.



Một chén thuốc rất nhanh đã uống

xong. Đem Trương Khởi đặt ở trên giường, Lan Lăng Vương hôn lên bờ môi

nàng một cái, nói nhỏ: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc.".



Dứt lời, hắn bước nhanh mà rời đi.



Lan Lăng Vương vừa đi khỏi, A Lục liền vọt tới trước mặt của Trương Khởi,

lo âu hỏi: "A Khởi, nửa đêm hôm qua ta nghe thấy ngươi hét lên, có phải

đã gặp phải ác mộng hay không?"



Trương Khởi gật đầu không đáp, nàng nhỏ giọng đem chuyện tối ngày hôm qua kể lại một lần.



A Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn Trương Khởi hỏi: "A Khởi, vậy chúng ta

cũng đừng cãi nữa, dù thế nào đi nữa hắn cũng đối xử với ngươi rất tốt

mà."



Trương Khởi cười cười, lắc đầu đáp: "Ngươi không hiểu....... hiện tại hắn chỉ kéo dài thời gian nghị cưới, chậm nhất là nửa năm, có

lẽ không đến nửa năm, hắn sẽ phải lấy vương phi, mà Vương phi kia, có


Với thân phận của hắn, cũng nên biết ngày hôm qua Lan Lăng Vương đã làm

chuyện gì chứ? Biết rồi, còn có thể tiến đến, cũng là người có tâm.



Mũ sa Trương Khởi rung rung, tinh tường nghe được tiếng "Cơ" cảnh cáo phát ra từ một tên hộ vệ sau lưng, đúng rồi, người của phủ Lan Lăng Vương

cũng đang ở bên cạnh nhìn xem tuồng náo nhiệt này đấy.



Khóe môi

Trương Khởi giật giật, nhìn khuôn mặt của Lý Khánh đang đỏ lên đầy chờ

mong, từ từ lắc lắc đầu, nói: "Không phải Lang quân chưa thông báo qua

với cha mẹ cùng người trong tộc, len lén mà làm đấy chứ?"



Mặt Lý

Khánh lại càng đỏ hơn, miệng mở rộng muốn phản bác, lại nghe thấy Trương Khởi nói: "Trở về đi thôi. Ta nhìn không trúng ngươi".



"Ta nhìn không trúng ngươi".



Năm chữ này, nói thật dứt khoát lưu loát.



Mặt Lý Khánh liền trắng bệch, thất hồn lạc phách nhìn xe ngựa Trương Khởi

rời đi. Mà ở phía sau hắn, người đi đường nghe được rõ mồn một đối thoại của hai người liền rối rít nghị luận.



Trong xe ngựa, A Lục có chút không đành lòng, nàng thầm nói: "A Khởi, nói quá thẳng thắn rồi.".



Trương Khởi nhẹ giọng đáp: "Ngươi nha, nghĩ cũng không nghĩ. Hôm qua Cao

Trường Cung mới vừa lập uy, hôm nay liền có người cản đường thổ lộ với

ta, đây không phải là đánh vào mặt hắn sao? Nếu ta không nói thẳng,

khiến Cao Trường Cung không hài lòng, Lý Khánh này sẽ gặp nguy hiểm.

Huống chi, ta vốn cũng không nhìn trúng hắn, nói thẳng ra, cũng là đánh

gãy tâm tư của hắn, tránh cho hắn lãng phí quá nhiều thời gian trên

người của ta .".



Nàng quay đầu lại, nhìn bóng dáng của Lý Khánh,

loại con cháu nhà quan này, tình cảm sâu nhất cũng chân thật nhất, phía

sau hắn còn có gia tộc và lợi ích suy tính dây mơ rễ má lẫn lộn. Muốn

nàng ở cùng thứ người như thế, vĩnh viễn cũng không thể .



Xe ngựa Trương Khởi rời đi, không có ai chú ý tới, ở bên kia đường phố, Cao

Trường Cung tay cầm mũ giáp mỉm cười nhìn một màn

này.Di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.



Cảm thấy hắn vui mừng, một tên hộ vệ

hướng đồng bạn sau lưng cười nói: "Lần này thì tốt rồi, Quận Vương cũng

cảm thấy yên tâm." Trương Khởi luôn làm người khác chú ý, xe ngựa của

nàng vừa xuất hiện, giữa ngã tư đường liền náo nhiệt mấy phần, khiến cho bọn họ vừa đi đến một khu phố khác cũng đã nghe nói đến rồi. Vì vậy, xa xa nghe được tin tức của Trương Khởi, Quận Vương liền cố ý đến đây .

Không nghĩ tới sẽ thấy một màn kịch hay này.



Lần này thì tốt lắm, cuối cùng Quận Vương cũng có thể yên tâm rồi.