Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 157 : Nàng ấy còn sống

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lại đến đêm khuya.



Trong thư phòng đèn dầu sáng rỡ, dù là bên ngoài bông tuyết không ngừng rơi xuống, mười hộ vệ cũng đứng không nhúc nhích.



Phương lão đẩy cửa vào thì thấy Lan Lăng Vương đứng ở phía trước cửa sổ, tự rót rượu tự uống.



Hôm nay hắn muốn say một cuộc, Phương lão biết.



Ông không có khuyên hắn, cũng không có ngăn hắn.



Đứng ở nơi ngóc ngách, Phương lão từ ái nhìn quận vương nhà mình, nhìn hắn ngước đầu, vừa uống rượu, vừa lệ rơi đầy mặt.



Ngài ấy đã có bao lâu chưa khóc?



Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương chưa từng khóc. Rõ ràng đau

lòng muốn chết, rõ ràng vô số lần cầm bội kiếm, chỉa mũi kiếm rét lạnh

vào mình, nhưng trong mắt ngài ấy, vẫn không có lệ.



Mà bây giờ, Quận Vương chảy nước mắt rồi. Thật tốt.



Giống như biết Phương lão đang đến gần, Lan Lăng Vương đang đứng nghiêm

thẳng tắp, thân hình cao lớn giống như núi ngọc, khàn khàn trầm thấp mở

miệng, "Phương lão, ông biết không? Nàng ấy còn sống."



Khạc ra bốn chữ cuối cùng, hắn phát ra một hồi tiếng ngẹn ngào như khóc

như cười, một giọt hai giọt nước mắt, theo động tác ngửa đầu uống rượu

của hắn, tung tóe ở trên sàn nhà.



Hắn vừa uống rượu, vừa nghẹn ngào lặp lại: "Nàng ấy còn sống, còn sống. . . . . ."



Phương lão tiến lên, ông ân cần nhìn Lan Lăng Vương, nhỏ giọng nói: "Nếu Trương cơ còn sống, Quận Vương càng phải bảo vệ thân thể. Nếu sức khỏe

ngài không tốt, làm sao bảo hộ nàng ấy?"



Lan Lăng Vương chợt ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Sau

đó, hắn ném ly qua một bên, khàn khàn, vui mừng nói: "Uh, chưa tìm được

nàng ấy, ta còn chưa thể uống say"



Từ ngày Tiêu Mạc lộ ra tung tích, Lan Lăng Vương đã quyết định thật

nhanh, phái người len lén bắt hết quản sự, cận thân thị vệ và mấy vú già hay được dùng ở Tiêu phủ.



Đáng thương đường đường thượng thư phủ, ở trong loạn thế, sao có thể

chống đỡ được một cây đao trong tay binh lính? Đêm đó đại binh vung đao

lên, mười mấy người chưa kịp giãy giụa đã phải ngoan ngoãn đi theo.



Mấy lần thẩm vấn đầu, Lan Lăng Vương chẳng hỏi ra gì cả



Cộng thêm hắn vốn cũng không tin tưởng Trương Khởi còn sống trên đời,

liền có chút nhục chí, vừa vặn lúc này, Bắc Sóc châu truyền đến chim bồ


Hắn biết, nàng lại đang nghĩ về Lan Lăng Vương rồi.



Cho dù trong lòng hết sức không muốn, cho dù mơ hồ có hận, nàng cũng

không cách nào ngăn cản chính mình nhớ nhung người nam nhân kia.



Thích một người, có lẽ chỉ có một cái chớp mắt, nhưng quên một người, làm sao chỉ cần một cái chớp mắt chứ…



Một hồi lâu, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía Tô Uy nói: “A Uy, ta vô luận như thế nào cũng

không thể rơi vào trong tay bọn họ.” rơi vào trong tay Tiêu Mạc, chỉ

cần hắn không rời đi Bắc Tề, sớm muộn sẽ bị Lan Lăng Vương phát giác.



Nàng buồn bã cười một tiếng, nói nhỏ: “Ngày như vậy, ta không muốn sống thêm ngày nào nữa.”



Yêu thì thế nào? Nếu như trong yêu có hận, trong yêu có không cam lòng

và khổ sở, như vậy quả quyết rút người ra, mới là tha thứ cho mình.



Tô Uy biết, nàng đang tỏ rõ lập trường của nàng, cũng đang cầu viện hắn.



Gật đầu một cái, Tô Uy nói: “Ta biết.” hắn dịu dàng vươn tay ấn lên tay của nàng, nói nhỏ: “A Khởi, đừng nghĩ nữa.”



Trương Khởi cười cười với Tô Uy, rút tay trở về. không chú ý tới việc

hắn đang ngây ra, cúi đầu suy nghĩ một hồi, thì thào nói: “A Uy, nếu

chúng ta là ở Trường An, vậy cso tốt không?”



Mới nói đến đây, nàng lập tức hối hận. Tô Uy đã hết lực, mình lại nói

lời này, không phải khiến huynh ấy áy náy sao? Lập tức nàng đưa tay ra,

nhẹ nhàng che trên bàn tay to của hắn, vội vàng nói: “A Uy, ta không

trách huynh, ta chỉ hơi sợ.”



“Ta biết, ta biết.” Tô Uy thu hẹp mười ngón tay, nhẹ nhàng giữ tay nhỏ

của nàng trong lòng bàn tay. Mà Trương Khởi lại lâm vào hoảng hốt trầm

tư, lần này cũng không phát hiện hắn một mực nắm tay của mình.



Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến. ngay sau đó, vệ sĩ kêu lên ở dưới bậc thang trong sân: “Có chuyện bẩm lang quân.”



Tô Uy cất bước đi ra ngoài.



Âm thanh của vệ sĩ bên ngoài truyền đến rõ ràng: “Lang quân, Lan Lăng

Vương dán bố cáo ở tất cả các thành, nói là vô luận tên ăn xin hay anh

hào, hoặc người có tội, phàm cung cấp chỗ ở của Trương cơ, đều thưởng

200, tội nghiệt lúc trước, Lan Lăng Vương sẽ xin bệ hạ miễn xá. Khác,

các cửa thành, đều có Hắc Giáp Vệ xuất hiện, tìm kiếm khắp bên trong

thành.”



Thưởng cho 200, hắn thật là rộng rãi!