Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 158 : Chúng ta Hòa ly

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Giọng Tô Uy ôn hòa từ bên ngoài truyền đến: "Biết, ngươi đi đi."



"Vâng."



Tô Uy vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn,

điềm đạm đáng yêu nhìn mình. Tô Uy liền bước nhanh đi tới trước mặt

nàng, cầm tay của nàng nói: "Đừng nóng vội."



"Vâng."



Trương Khởi thở ra một hơi, cố gắng nhìn hắn cười một tiếng: "Ta không vội."



Chỉ là ngay cả tên ăn xin, ác bá trong thành đều là người của Lan Lăng Vương.



Hắn từ lúc nào thì biết mình chưa chết? Chẳng lẽ là lộ ở chỗ Tiêu Mạc?



Thấy Trương Khởi lúc nói không vội, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, Tô

Uy dịu dàng đưa mắt nhìn Trương Khởi một cái, xoay người, sải bước đi ra cửa phòng.



Giữa ngã tư đường, mặt đường có một tầng tuyết đọng thật dầy, con đường

bên cạnh, thỉnh thoảng có thể thấy tên ăn xin cùng mấy đứa trẻ lang

thang xiêm áo đơn bạc lạnh đến run lẩy bẩy .



Mờ mịt liếc mắt nhìn bầu trời, Tô Uy vừa suy nghĩ, vừa đi vào một trong đường tắt.



Hắn vừa đi, chính là cả ngày, đi lúc tuyết bay tán loạn, lúc về, bão tuyết vẫn còn hoành hành khắp nơi.



Tô Uy thở dài một hơi, cất bước bước vào viện.



Hắn một bước vào nhà kề bên, mới vừa run run phất đi một thân đầy tuyết, lại thấy Trương Khởi bưng một chậu nước nóng đi tới. Nàng nhìn lại Tô

Uy đang ngây ngô như gà gỗ, nhỏ giọng nói: "Mới vừa đi vào, gột rửa một

cái đi."



Ở trong đoàn người của Tô Uy, không có tỳ nữ, hiện tại A Lục lại không

có ở đây, Trương Khởi cũng không đành lòng, chỉ có thể tự mình động thủ

thôi..



Vì vậy, nàng đi tới phía sau, giúp hắn cởi áo khoác trên người ra, sau

đó bảo hắn ngồi xuống, phủi đi những bông tuyết dính đầy trên tóc, vừa

phất lung tung mấy cái, vừa nói: "Lo lắng làm gì? Rửa mặt mũi chân tay

cho ấm đã." Giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho người ta chưa uống

đã thấy say.



Tô Uy cúi đầu.



Hắn nhìn chậu nước nóng hổi. Nhìn cái bóng của mình, nho nhỏ nói: "A Khởi, ngươi bây giờ, thật giống như một tiểu thê tử."



Trương Khởi đang phủi tóc cho hắn, tay chợt cứng đờ, rồi lạ rũ mắt xuống. Nhẹ giọng nói: "Mau rửa đi."
Thấy hắn rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Mạc tự nhiên cười một tiếng, đang chuẩn bị nói thêm câu nữa, lại nghiêng mắt nhìn thấy một

người, không khỏi giễu cợt nói: "Thời gian sau bão tuyết, chính là thời

tiết trốn chạy tốt nhất, Quận Vương nếu như còn muốn lấy được mỹ nhân,

lúc này cũng không thể thư giãn."



Nói tới chỗ này, hắn lại cười to nói: "Chúng ta đi."



Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.



Lan Lăng Vương quay đầu lại. Đập vào mắt chính là Lan Lăng Vương phi --

Trịnh Du đang ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, nước mắt ròng ròng nhìn

hắn.



Thấy Lan Lăng Vương giục ngựa chuẩn bị rời khỏi, Trịnh Du vội vàng gọi:

"Trường Cung." Xe ngựa đến gần Lan Lăng Vương, Trịnh Du nén lệ, si ngốc

nhìn hắn thút thít nói: "Trường Cung, trở về phủ thôi.... Đã về đến

Nghiệp thành rồi."



Nàng duy trì tư thế cực kỳ ưu nhã, nhưng nước mắt trên mặt, lại khó có thể che giấu vẻ yếu ớt.



Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn về phía nàng.



Thấy hắn rốt cuộc cũng nhìn mình, Trịnh Du tươi tỉnh trở lại, cười lên

một tiếng, trên mặt vẫn nén lệ, nhưng nụ cười lại vô cùng rực rỡ, tâm

tình kìm nén không nói ra được làm cho người khác thật đau lòng.



Mà ánh mắt của Lan Lăng Vương cũng có chút hoảng hốt.



Hắn nàng, đột nhiên, gọi khẽ: "A Du."



"Vâng, Trường Cung." Âm thanh dịu dàng mà mềm mại, lại lộ ra vẻ hiền thục.



"Lúc A Khởi lừa gạt ta nhưng lại lại luôn thể hiện ra vẻ mặt giống với

ngươi bây giờ. Ta nhìn đã nhiều, nên nhìn một cái liền biết ngay là thật hay giả."



Hắn từ từ nói: "Tựa như ngươi giờ phút này, là đang oán hận ta? Nếu oán hận thì không cần cười đến đau thương như thế!"



Nghe thấy thế nụ cười trên mặt Trịnh Du lập tức cứng đờ.



Lan Lăng Vương gật đầu một cái, lại nói: "Chính là như vậy, nét mặt

ngươi bây giờ mới đúng." Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: "A Du, ngươi đã nghe được, A Khởi không có chết, nàng chỉ chạy trốn mà thôi,

nên ta lập tức có thể tìm nàng trở lại. Có một số việc, không thể nào

bào chữa, ngươi có điều kiện gì cứ nói ra, chúng ta hòa ly thôi..."



Khó khăn lắm mới nói đến hai chữ "Hòa Ly", Trịnh Du đột nhiên phát hiện

ra một tiếng rít chói tai, đâm rách bầu trời, khiến mọi người ở giữa ngã tư đường cả kinh đều đồng loạt nhìn về phía này.