Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 159 : Nghi ngờ

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Đón nhận ánh mắt của mọi người, Lan Lăng Vương nhíu mày lại, mà lúc này, Trịnh Du đã thở hổn hển mở miệng: "Cao Trường Cung, ngươi đừng bức ta".



Các cơ trên mặt nàng vặn vẹo, bởi vì thống hận, nước mắt càng muốn ngừng cũng không ngừng được, nàng trợn to đôi mắt đang rơi lệ, không hề chớp

mắt nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương, khàn khàn, hạ thấp giọng nói: "Cao

Trường Cung, ngươi lấy nghi lễ của vương phi chôn cất nàng, chuyện như

vậy nếu đặt ở trên người người khác, chỉ sợ là đã thành kẻ thù rồi? Mà

ta thì sao, ta tân tân khổ khổ ngăn trở người trong tộc hướng ngươi hỏi

tội, ta nói với bọn họ không cần gấp gáp, có lẽ trong lòng Trường Cung

quá khó chịu, nếu làm như vậy có thể làm cho hắn thoải mái một chút, thì cứ mặc kệ hắn thôi."



Nhưng sự thực lại chính là khu mộ đó vẫn còn trong hoạch định, mộ địa

còn chưa thi công xây dựng, chỗ đặt hài cốt của Trương cơ là đông là tây là nam hay là bắc, còn phải chờ mộ địa xây xong mới có thể nói được.

Cho nên, chỉ cần Trịnh Du nàng trăm năm sau cử hành tang lễ càng thêm

long trọng, hoặc vị trí xây dựng mộ địa sẽ chính thức lưu lại ở cánh

đông, hành động hôm đó của Cao Trường Cung, cũng chỉ là niên thiếu hồ

nháo mà thôi.



Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với nàng mà nói, cũng vô cùng nhục

nhã, đối gia tộc của nàng, đều là nhục nhã thấu xương. Nếu không phải

đang là lúc chính trị triều quyền thay đổi, thì nhất tộc Trịnh thị, sao

có thể dễ dàng bỏ qua cho Cao Trường Cung như vậy.



Trịnh Du nước mắt giàn giụa, bởi vì đau khổ, móng tay của nàng sắp đâm rách lòng bàn tay.



Mở to mắt nhìn thẳng Lan Lăng Vương, sau khi lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, Trịnh Du rốt cuộc đã bình tĩnh lại.



Nàng rũ mắt xuống, tận lực dịu dàng nói: "Trường Cung, nếu Trương cơ

không có chết, ngươi cũng đừng đau lòng, trở lại vương phủ thôi.......

Đợi khi tìm được Trương cơ, ta nhất định sẽ xin Thái hậu phong nàng làm

bình thê. Đến lúc đó hai tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau hầu hạ ngươi, để cho ngươi không còn bất kỳ phiền não gì nữa, được

không?"



Nói lời này ra, Trịnh Du lại chảy nước mắt, vẻ mặt nhìn hắn đâu chỉ là cầu khẩn không thôi?



Thấy Lan Lăng Vương không mở miệng, Trịnh Du lại ôn nhu nói: "Nếu như

Trương cơ vẫn không muốn, Trường Cung, ta nguyện nhường lại vị trí Vương phi này." Nàng si tình vô hạn nhìn hắn, mềm mại nói tiếp: "Chỉ cần có

thể nương theo bên người Trường Cung, dù có làm thiếp, A Du cũng vui

mừng."



Đây là một hành động nhượng bộ đến cỡ nào.



Nói ra lời này, Trịnh Du liền nín thở.



Nàng chờ hắn mừng rỡ, chờ hắn đồng ý



Nàng nghĩ, hắn nhất định sẽ mừng rỡ, nhất định sẽ cảm kích. Nam nhân

trong thiên hạ, bất kỳ người đàn ông nào nghe được lời này của nàng cũng sẽ mừng rỡ, cũng sẽ cảm kích.



Dịu dàng si mê nhìn Lan Lăng Vương, từ khóe mắt của Trịnh Du có thể thấy mọi người xung quanh thở dài, đồng loạt ra vẻ đồng tình.


mình, trong ánh mắt đầy bi thương, không khỏi kêu lên: "A Uy?".



Nàng mềm nhẹ nhắc nhở Tô Uy, hắn liền tự tay chà xát trên mặt mình một

chút, mới thì thào mà nói ra: "A Khởi, bộ dạng này của người làm cho ta

thật sợ.......".



Âm thanh như mặt nước nhộn nhạo, làm cho Trương Khởi không khỏi ngây ngô sững sờ .



Lúc này, quan tài đã được mang đến. Tô Uy đi ra ngoài, lại nhỏ giọng an

bài một hồi, Trương Khởi lập tức đưa vào nằm ở trong quan tài.



Đội ngũ lên đường.



A Lục cũng tiến hành cải trang hoàn toàn thay đổ, trông giống y như một vú già trung trung tuổi, đi ở bên đường.



Quý công tử Tô Uy, dĩ nhiên là ngồi ở trên xe ngựa, khi đội ngũ khoảng

hơn một trăm người tiến đến cửa thành phía tây thì lập tức có vô số

những thân hình đen bóng lạnh lẽo đứng dàn hàng chặn lại.



Đó chính là đội quân Hắc Giáp Vệ.



Đứng bên cạnh Hắc Giáp Vệ, còn có mấy người hộ vệ mà Tiêu Mạc đã từng phái đến Bắc Sóc Châu, bảo vệ cho Trương Khởi.



Bọn họ đồng thời tiến lên.



Ánh mắt xẹt qua thật nhanh cả đám hán tử cao lớn uy mãnh, sau đó liền

tập trung rơi vào phụ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi bên cạnh nam tử

kia.



Kéo vú già A Lục qua, đem các nàng tỉ mỉ quan sát một hồi, còn kéo cả mũ khăn lông xuống, sau khi liếc mắt nhìn tóc, liền có hai Hắc Giáp Vệ gõ

gõ vào quan tài, ra lệnh: "Mở ra".



Quý công tử Tô Uy lạnh lùng liếc bọn họ mấy lần sau đó mới gật đầu nói: "Mở ra đi.".



"Vâng.".



Hai hộ vệ tiến lên, đem đinh trên quan tài rút ra, cọt kẹt một tiếng nắp quan liền được mở ra.



Quan tài vừa mở, một khuôn mặt tái nhợt của người sắp chết xuất hiện ở

trước mặt mọi người. Thấy đám Hắc Giáp Vệ nhìn chằm chằm quan sát thật

kỹ, một tên hộ vệ tiến đến phía trước, nhỏ giọng mà nói ra: "Vú già này

bệnh nặng, lang quân nhà ta là người trọng nghĩa, vì bà ta đã hầu hạ

nhiều năm, liền thưởng cho một cỗ quan tài, chỉ chờ tắt thở liền chôn

ngay tại chỗ."



Mấy Hắc Giáp Vệ nghe vậy, liền quay sang nhìn dáng vẻ cao quý, khí phái

bất phàm của Tô Uy, lại nhìn vào người đang thoi thóp thở trong quan

tài, cơ hồ chính là một cỗ thi thể.