Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 160 : Vinh sủng

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Cuối cùng lại nhìn chòng chọc vào quan tài chế tác qua loa, cực kỳ đơn

sơ bình thường kia một cái, một Hắc Giáp Vệ vung tay lên, ý bảo cho đi.



Người của Tô Uy nhanh chóng đóng nắp quan tài lại, sau đó thong dong đi ra khỏi cửa thành Tây.



Hôm nay người ra khỏi thành rất nhiều, Tô Uy ra khỏi cửa thành, lẫn lộn ở trong đám người. Không nhanh không chậm đi theo đội ngũ một hồi, thấy

vẫn không có truy binh tiến lên, A Lục lặng lẽ thở dài một cái.



Lúc này, phía trước liền xuất hiện một cái ngã ba.



Dưới sự chỉ huy của Tô Uy, đội ngũ liền chạy nhanh về phía ngã ba kia.



Càng tới ngã ba, người đồng hành càng ngày càng ít, tốc độ của đám người Tô Uy cũng càng ngày càng nhanh.



Sau hai canh giờ, thấy mọi nơi không có người nào nữa, Tô Uy vội vàng

mang Trương Khởi ra. Đồng thời sai đám hộ vệ đem quan tài ném xuống vách núi, một đội người ngựa vội vã phóng đi theo hướng Trường An.



Tô Uy đối với cung đường này, hình như nắm vô cùng rõ ràng. Mỗi lần chưa gặp phải giặp cướp, hắn cũng đã tránh ra. Không tránh khỏi, hắn sẽ ra

lệnh cho đám hộ vệ xếp hàng ngũ xông thẳng vào, mở con đường mới.



Cho đến nơi này, Trương Khởi mới phát hiện, người thiếu niên trước mắt

này, hẳn là một người văn võ toàn tài, trường kiếm trên tay tuyệt đẹp mà tàn khốc, giết người chẳng khác gì giết gà.



Cứ như thế, một đường vội vã, không tới một tháng, thành Trường An liền xuất hiện trước mắt của bọn họ.



Nhìn kiến trúc hùng vĩ đồ sộ dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Trương

Khởi kinh ngạc nhìn đến ngẩn người. Một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng nói: "Ta đã rời khỏi hắn......." Hai hàng nước mắt trong suốt từ gương mặt

của nàng chảy xuống, Trương Khởi nở nụ cười, nhưng lại hàm chứa đau đớn, thì thào mà nói ra: "Ta đã rời khỏi hắn....... Ta không bao giờ nhìn

thấy hắn nữa rồi !"



Tô Uy ở một bên, kinh ngạc mà nhìn nàng, nhìn một lát, hắn mới nhỏ giọng nói: "Lan Lăng Vương đã hoài nghi." Thấy Trương Khởi quay đầu, kinh

ngạc nhìn mình, Tô Uy liền nói tiếp: "Vừa lấy được tin bồ câu đưa, những người thay chúng ta tung tin đồn đãi kia, đều bị hắn bắt đi, kể cả quan tài chúng ta bỏ xuống. Cũng bị bọn họ mò được rồi....... A Khởi, không

lâu nữa hắn sẽ đuổi kịp Trường An .".



Cười cười, Tô Uy tự tin nói: "Nhưng nơi này là đất Chu, không phải Tề

quốc mặc hắn định đoạt!" Hơn nữa hắn giải quyết xong xuôi mọi chuyện,

lập tức sẽ mang Trương Khởi chạy tới Trần, coi như Lan Lăng Vương tiến

đến, cũng chỉ sẽ thất bại.



Đoàn xe chạy vào thành Trường An.



Nhìn cảnh sắc bốn phía quen thuộc vừa xa lạ, Trương Khởi có chút hoảng hốt.



Mới hơn một năm, nàng lại đi đến Trường An rồi.



Năm ngoái thì nàng nương tựa bên người Lan Lăng Vương. Dưới sự che chở của hắn mà tùy ý nhục nhã nhi nữ của Vũ Văn Hộ .



Lúc trở lại nàng nhếch nhác hoảng hốt, lại vẫn phụ thuộc vào nam nhân như cũ .



Đoàn xe lái vào thành Trường An.


Hắn dắt Trương Khởi đi ra phía sau tửu lâu. Không để cho Trương Khởi kịp phản ứng, đã vác nàng lên vai, lui về phía sau mấy bước nhảy vọt lên,

đạp một tảng đá bay qua tường rào.



Hạ Chi Trắc hiển nhiên tương đối quen thuộc với địa hình nơi này, mang

theo Trương Khởi đông ngoặt tây ngoặt đi mất hơn nửa canh giờ. Hai người đi tới một chỗ rừng cây dày đặc, bờ hồ dập dềnh sóng nước khung cảnh mỹ lệ. Chỉ vào một ngôi nhà gỗ đối diện hồ. Hạ Chi Trắc vừa để Trương Khởi xuống, vừa nhỏ giọng nói: "A Khởi, ngươi đi đến nhà gỗ kia đi. Nhớ, có

người hỏi, ngươi liền nói ngươi họ Lý."



Dứt lời, hắn lui nhanh mấy bước, chỉ tung người mấy cái, liền biến mất ở trước mặt Trương Khởi.



Trương Khởi đưa mắt nhìn Hạ Chi Trắc, còn không có phản ứng, đã nghe

liên tiếp tiếng quát chói tai truyền đến: "Người phương nào đến chỗ

này?"



Kèm theo tiếng quát liền nghe vèo vèo mấy cái, trong nháy mắt, từ hai

bên chạy ra mười tên hộ vệ, bọn họ cầm trong tay trường kích, đem mũi

kích rét lạnh chỉ lên ngực Trương Khởi.



Qúa bất ngờ.



Biến cố này, thật sự quá bất ngờ, Trương Khởi còn chưa phản ứng kịp, đã bị đao kiếm chỉa vào người.



Nàng nghiêm mặt, không khỏi lui về phía sau ra một bước. Mới vừa lui

xuống, lưng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, lại bị một mũi kích

đâm đau nhói.



Đang lúc ấy thì, một âm thanh ưu nhã trong trẻo truyền đến: "Cũng chỉ là một phụ nhân, cần gì khẩn trương?"



Trong tiếng bước chân, một thiếu niên tuấn dật, uy phong cao quý, áo bào phóng khoáng, tóc dài phiêu tán, chậm rãi đi tới.



Chúng hộ vệ đồng loạt thối lui, trong nháy mắt liền nhường ra một lối đi.



Thiếu niên cao quý chậm rãi đi tới trước mặt Trương Khởi, sau đó, hắn

liền đưa bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi tháo mũ sa xuống.



Theo mũ sa bồng bềnh rơi xuống, gương mặt tuyệt mỹ Trương Khởi liền hiện ra trước mặt mọi người.



Trong nháy mắt, mười mấy mũi kích đang chỉ vào Trương Khởi đồng loạt rũ xuống trên đất!



Thiếu niên ngưng mắt nhìn nàng một hồi lâu, lộ ra hàm răng trắng như

tuyết, dịu dàng cười một tiếng, hỏi "Ngươi là ai, nhìn thật quen."



Trương Khởi ngơ ngác nhìn thiếu niên kia một hồi, cúi đầu xuống nhẹ

nhàng khẽ chào, nhỏ giọng nói: "Thiếp họ Lý vô ý xông vào quý địa, đắc

tội rồi." Bởi vì bị khí thế của thiếu niên dọa sợ, giọng nói của nàng có chút rung động, càng hiện ra vẻ mảnh mai đáng thương.



Sau khi tự nhận tội, Trương Khởi liền lui về phía sau. Mới lui một bước, thiếu niên đã lên tiếng: "Đã đến đây rồi, liền đi vào hàn huyên một

chút thôi."