Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 161 : Từng quen biết

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Trong quán rượu.



Phòng của Lan Lăng Vương vẫn đèn dầu sáng rỡ. Từ khi Cao Trường Cung đến ở, quán rượu này cơ hồ thành một phủ Lan Lăng vương khác, chẳng những

hộ vệ dày đặc, xe ngựa còn ra vào tấp nập.



Nhìn Phương lão đứng đằng trước, Lan Lăng Vương vừa xoa đôi mắt đã đỏ

lên, vừa nói: "Phương lão, ta rốt cuộc cảm thấy, hôm nay A Du có cái gì

không đúng."



Phương lão ngẩn ra, nói: "Có cái gì không đúng?"



"Uh."



Sau khi kể lại chuyện gặp phải Trịnh Du vào ban ngày, hắn cau mày nói:

"Muội ấy lớn tiếng thế, khiến mọi người vây xem, cũng không biết là vô

tình hay cố ý? Mới vừa nghe ta nói muốn hòa ly thì hai mắt muội ấy trợn

tròn. Ta biết muội ấy phẫn nộ, nhưng chỉ chớp mắt, muội ấy lại dịu dàng

có lễ, biến hóa này thật quá nhanh. Cả tỳ nữ kia liên tiếp hỏi tới. . . . ." Hắn cười khổ nói: "Sao lại có phần như khi A Khởi xảo trá dùng kế?"



Nói tới chỗ này, hắn quyết ý không nghĩ nhiều nữa, phất tay ra lệnh: "Thông báo người vương phủ, lưu ý Vương phi."



"Vâng"



Đảo mắt ba ngày đã qua.



Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Lan Lăng Vương càng ngày càng khó coi, chân mày cũng càng chau càng sâu.



Một ngày kia, hắn nhận được chim bồ câu truyền tin đến, sắc mặt liền

thay đổi. Buổi tối hôm đó, hắn tự giam mình ở trong phòng, không ngừng

uống rượu một mình.



"Cốc cốc cốc" Phương lão nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: "Quận Vương."



Một hồi lâu, âm thanh mệt mỏi khàn khàn của Lan Lăng Vương mới truyền đến, "Đi vào."



Phương lão đi vào.



Ông vừa vào liền thấy Lan Lăng Vương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đôi tay bụm mặt thật chặt, cùng với mảnh vụn của bình rượu bị hắn ném đầy đất.



Chẳng lẽ lại uống say?



Phương lão liền vội vàng tiến lên.



Ông cúi người xuống, mới vừa thu thập một nửa, liền nghe Lan Lăng Vương nói: "Nàng ấy trốn."



Phương lão ngẩn ra.



Lúc này, Lan Lăng Vương tựa như khóc tựa như cười, lại nói: "Nàng ấy

chạy trốn tới Chu. . . . Bên người nàng ấy có cao nhân che chở, người nọ giúp nàng ấy trốn đi."


mới cắn môi trả lời: “Uh, sự sống còn của Trương Thị A Khởi không phải

người như Trịnh phi có thể quyết định. Dù phải chết, ta cũng sẽ chết ở

trong tay chính mình!”



Nàng nói ra những lời này xong, một hồi lâu cũng không có nghe được âm thanh của Vũ Văn Ung, không khỏi ngẩn đầu nhìn hắn.



Nét mặt Vũ Văn Ung có chút hoảng hốt. Hắn kinh ngạc nhìn xem phía sau

nàng, đột nhiên phất qua bàn cờ một cái, đứng lên. Chắp tay đi tới bên

cửa sổ, nhìn mây bay trên trời, Vũ Văn Ung đột nhiên nói: “Hay! Hay cho

dù phải chết, ta cũng sẽ chết tong tay chính mình!”



Hắn quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Khởi, nói: “Giai nhân thế

này, thật là lần đầu mới thấy.” Xác thực đúng là lần đầu mới thấy, hắn

cũng không biết, một mỹ nhân xuất thân hèn mọn, lại có chí khí thế này,

hoặc là nói, hắn chưa từng biết một vị phụ nhân, cũng có tự ái và cao

ngạo giống như trượng phu.



Được hắn khen, mặt của Trương Khởi đều đỏ, cả người kích động. Nàng

không có cách nào không kích động, người trước mắt này, ở trong trí nhớ

của nàng, chính là người được vạn dân kính ngưỡng.



Nàng đỏ mặt, thẹn thùng, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, chỉ chớp mắt từ một phụ nhân dõng dạc trở thành nữ tử yếu đuối.



Cặp mắt Vũ Văn Ung sáng lên, hắn mỉm cười nói: “Nếu Tô ngũ lang đưa

ngươi tới đây, vậy ngươi cứ ở. Vũ Văn Hộ dù ngang ngạnh hơn, thì bên

cạnh ta xuất hiện mỹ nhân tuyêt sắc như ngươi, lão ta cũng sẽ không nhăn trở.”



Chẳng những không ngăn trở, còn có thể cẩu cũng không được chứ? Nữ sắc

họa nước, Vũ Văn Hộ dã tâm bừng bừng, ước gì hoàng thượng là hôn quân

chỉ thích hưởng lạc.



Đảo mắt, Vũ Văn Ung thở dài nói: “Thường nghe người ta khen Tô Lang, cho đến hôm nay mới biết là kỳ tài.”



Mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều là một

miếng thịt thơm có thể làm cho nam nhân nổi thú tính. Hơi không cẩn

thận, chính là rơi vào hang hổ, không còn ngày tự do. Tô Uy này ở lúc

nguy cấp, còn đưa nàng đến bên cạnh mình, thứ nhất, tỏ rõ tin tức của

hắn tin thông, biết chỗ ở của mình, thứ hai, hắn ta đoán được tính tình

của phụ nhân này, biết nàng ta hợp ý mình. Thứ ba, hắn ta cũng coi như

sáng tỏ phẩm tính của mình, đoán được mình sẽ không dày xéo mỹ nhân tính tình cương liệt này giống những con sói đói kia! Thứ tư, hắn ta hiểu rõ ý của Vũ Văn Hộ, biết Vũ Văn Hộ ước gì mình trầm mê nữ sắc.



Một cuộc cờ nho nhỏ, chẳng những che chở ngườ yêu, còn lấy lòng mình, càng làm cho mình thất rõ tài của hắn ta.



Tô Uy Tô ngũ lang, quả nhiên bất phàm.



Vũ Văn Ung đưa mắt nhìn Trương Khởi đang lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cất bước

đi tới, “Không phải muốn đánh cờ sao? Hãy đại chiến mười hiệp với trẫm!”



“Dạ, bệ hạ.”