Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 162 : Chấp

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Nghiệp thành.



Phủ Lan Lăng vương, Trịnh Du đang mời Thu công chúa, và Lý Ánh.



Theo ngày xuân dần tới, cây liễu, cây đào cây lê đều kết ra nụ nhỏ, gió

xuân thổi qua, không khí cũng dần dần trở nên tươi mới ẩm ướt.



Khi chúng tỳ nữ bưng một dĩa bánh ngọt lên, Trịnh Du tiều tụy khác xa

trước kia mỉm cười nói: "Nếm thử chút, những thứ này đều là món ngon, ta đã tìm đầu bếp phía nam về làm."



Nhắc tới hai từ phía nam thì giọng của nàng ta hơi có gai.



Thu công chúa lo lắng nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói: "A Du, ngươi cũng ngồi ăn chút đi."



Lý Ánh bên cạnh cũng nhìn quanh bốn phía, nàng ta quan sát từng góc

trong viện, nói: "Trước kia mỗi lần gặp Trương thị ở đây, nàng ta luôn

vênh váo hống hách, giống như nàng ta thật sẽ trở thành chánh thê của

Trường Cung! Ai, đáng hận nàng ta đã thoát đi quá xa, cũng không thể bắt đến làm lễ ra mắt cho chúng ta."



Thu công chúa bên cạnh nàng ta vẫn còn đang nói: "A Du, ngồi xuống đi."

Thấy nàng ấy không chịu, nàng ta tiến lên một bước kéo Trịnh Du xuống

ngồi lên giường. Nhưng nhấn mấy cái, Trịnh Du vẫn không nhúc nhích. Thu

công chúa không khỏi giận, nàng ta cả giận nói: "Là chính ngươi muốn gả

đấy! Dáng vẻ Cao Trường Cung ở chung với tiện tỳ kia đâu phải ngươi

không nhìn thấy? Nữ nhân nào thấy cũng lạnh lòng, chỉ mình ngươi không

biết chết sống muốn nhảy vào !"



Mắng mắng, Thu công chúa liền thấy nước mắt của Trịnh Du, giọng nói liền nghẹn lại.



Nàng ta vô lực ngồi vào trên giường, thật lâu mới nói: "Được rồi, ta

không nó, ngươi cố ý gọi chúng ta đến không phải để xem ngươi gượng cười chứ?"



Trịnh Du buông vật trong tay xuống, đi lên hai bước, nhẹ nhàng khẽ chào Thu công chúa.



Thu công chúa giật mình, liền vội vàng hỏi: "Ngươi làm cái gì? Mau dậy đi."



Trịnh Du lại vẫn cúi người, nàng ta nhìn Thu công chúa. Giọng nói thanh

thúy: "A Thu, ta muốn xin Thái hậu, đồng ý cho ta với Quận Vương đi sứ

Chu."



"Cái gì?"



Lần này kinh sợ không chỉ Thu công chúa, cả Lý Ánh cũng ngây người.




Nghĩ tới đây, Trương Khởi lắc đầu một cái: những thứ này có quan hệ gì

với nàng đâu? Nàng chỉ biết, hôm nay dưới sự che chở của Vũ Văn Ung,

cuộc sống của nàng thanh nhàn mà tự tại hiếm có.



Nàng đứng lên, cầm bình nước bên cạnh lên, nhẹ nhàng đi đến hậu hoa viên, bắt đầu tưới nước cho hoa.



Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng, tĩnh mật, xa xa.



Nhìn một lát, Vũ Văn Ung đột nhiên nói: “Cao Trường Cung đối với ngươi

như thế nào? Chỉ bởi vì không muốn bị chủ mẫu áp chế, ngươi liền chạy

trốn sao?”



Chung đụng cũng có mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên hắn hỏi chuyện riêng của nàng.



Trương Khởi kinh ngạc, nàng dừng lại động tác, mềm nhẹ nói: “Hắn đối xử

với ta rất tốt, rất cưng chiều ta, thương ta… Có một lần ta bệnh nhẹ,

hắn canh giữ ở trước giường của ta cả đêm không ngủ, mớm thuốc châm trà

cho ta, không hề chê nhiều.” Vũ Văn Ung chú ý tới nàng dùng một chữ

“mớm”.



Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, như bách hợp trong u cốc nhìn T Vũ Văn

Ung, nói: “Cho nên ta muốn chạy trốn, là bởi vì ta thích hắn… Thích một

người mà không thể độc chiếm, thích một người mà lại phải xem đối thủ

mình khinh thường trở thành chánh thê của hắn. Hắn nguyện ý làm bất cứ

chuyện gì cho ngươi, chỉ không muốn cho ngươi sự tôn trọng và địa vị,

cảm giác này khiến ta sống không bằng chết, cho nên ta chạy.”



Trương Khởi nói tới chỗ này, Vũ Văn Ung nhíu nhíu mày.



Thấy hắn mơ hồ không vui, Trương Khởi quay đầu lại, nàng mỉm cười, tiếp tục xốc bình nước lên tưới hoa.



Những lời này, nàng thật ra đã sớm muốn nói ra ngoài… Nàng không thể để

Vũ Văn Ung động lòng với nàng. Mà việc duy nhất có thể ngăn nam nhân

kiêu ngạo, kín kẽ vừa có nội tâm mạnh mẽ này, chính là quan niệm khiến

người đời không thể chấp nhận của nàng.



Dạng nam nhân giống như hắn ta, tại sao có thể dễ dàng tha thứ phụ nhân

mình nhìn trúng ý, không thích mình? Mà nếu tính tình của mình như thế,

một khi thích liền muốn độc chiếm, một khi thích liền liều mạng yêu cầu

địa vị và tôn vinh của chánh thê. Rõ ràng nam nhân thương tiếc cưng

chiều đến thế, nàng còn ỷ sủng mà kiêu, phụ nhân như vậy, hắn sao tiêu

thụ được?