Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 16 : An nhàn
Ngày đăng: 04:26 20/04/20
Trương Khởi xoay người, đi trở về phòng của mình.
Thấy nàng đi tới, chúng thứ nữ mặc dù không dám phát tác, nhưng cũng dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm nàng.
Một bài giảng rất nhanh kết thúc.
Lúc này, việc học buổi sáng đã kết thúc, buổi chiều là thời gian hoạt động
tự do của chúng nữ, ở nhà luyện tập thư họa thêu thùa, không cần tới học đường.
Thấy Viên giáo tập rốt cuộc đi rồi, Trương Phiêu và ba
thứ nữ khác liền ra hiệu cho nhau bằng mắt, bước nhanh về phía rừng cây
bên cạnh.
Khi Trương Khởi đi qua một cái đường mòn thì bốn nữ tử đột nhiên chui ra, chặn đường của nàng lại.
Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Đối đầu với bốn tiểu cô có sắc mặt không tốt đang nhìn mình lom lom, Trương Khởi an tĩnh lui về phía sau nửa bước, sau đó cúi cúi người với họ.
Không đợi chúng nữ phát tác, Trương Khởi đã thanh thanh thúy thúy nói: "Các
tỷ tỷ vì chuyện lúc nãy mà đến?" Âm thanh vừa ra, Trương Phiêu cả giận
nói: "Thì ra là ngươi cũng có mắt?" Đã thấy được, lại không chịu vấp tế, để đám người mình được vui mừng một hồi?
Trương Khởi không trả
lời, nàng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi trắng đen rõ
ràng giống như cảnh xuân đang lưu động, ánh mắt sáng rỡ nhìn bốn nữ tử
trước mặt, sau đó, lại một lần nữa, nhẹ nhàng nói ra trước khi họ mở
miệng: "Bốn vị tỷ tỷ, Viên giáo tập rất được các vị thúc bá trong phủ
tôn trọng. . . . . Hiện tại các tỷ tỷ ở cùng với ta, nếu người có lòng
đến nói với Viên giáo tập, nói không chừng giáo tập sẽ giận, ngài ấy mà
giận, các thúc bá rồi sẽ biết.
Nếu bởi vì chuyện nhỏ này, bởi vì
người tầm thường như A Khởi, mà làm tổn thương tình cảm giữa các tỷ tỷ
và thúc bá, vậy A Khởi thật là có lỗi lớn."
Âm thanh của nàng
giống như nước mùa xuân, trên gương mặt thanh tú, cũng đầy vẻ dịu dàng
Trương Khởi cười cười.
Nàng đưa tay giúp A Lục vuốt xuống tóc mái bị loạn, nhỏ giọng nói ra: "Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta bây giờ có thích cũng vô dụng. Không thể
thích!"
A Lục bĩu miệng, đảo mắt nói năng hùng hồn: "Ta chỉ là thích nhìn đến hắn mà thôi."
Trương Khởi cười một tiếng.
Nàng trở lại trong phòng, nghiêm túc gói kỹ bức họa mình tỉ mỉ thêu ra ba
tháng nay. Sau đó sẳng giọng với A Lục vây quanh mình vòng tới vòng lui, mở to mắt nhìn mong đợi: "Tốt lắm, ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi rồi.
Hiện tại chúng ta cũng đi ra ngoài đi dạo ở trong vườn một lát, nói
không chừng dạo dạo, có thể nhìn thấy Tiêu Lang của ngươi."
A Lục nghe vậy hì hì cười một tiếng, quấn Trương Khởi làm nũng nói: "Vẫn là A Khởi tốt nhất."
Hai chủ tớ người xoay người đi ra ngoài.
Trương Khởi nắm thật chặt bức họa dưới nách, trong lòng không biết suy nghĩ
bao nhiêu lần, gặp lại Tiêu Mạc, thì phải nói thế nào để đả động được
hắn.
Trên đường mòn, người đi đường lui tới.
Trương Khởi
và A Lục bước đi thong thả vào trong rừng, theo con đường đi về trước.
Lần trước, họ nhìn thấy Tiêu Mạc ở chỗ này. . . . Mặc dù không rõ ràng
Tiêu Mạc nghĩ thế nào, nhưng Trương Khởi luôn có một loại cảm giác, hắn
muốn gặp mình, thì sẽ đến nơi này.
Đang lúc nàng nghĩ như thế thì âm thanh hơi thanh thúy lại hơi thấp của một thiếu niên vừa qua kỳ trổ
mã truyền đến, "Trương thị A Khởi?"
Bốn chữ này, hắn cắn rất
chậm, hợp với giọng nói êm tai của hắn, giống như đang ngâm tụng một
khúc thi phú. Trong phút chốc, A Lục cũng thấy xương mềm ra thay Trương
Khởi, khuôn mặt đỏ bừng.