Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 17 : Kỹ thuật thêu

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi làm như cả kinh, vội vàng xoay đầu lại, đỏ mặt khẽ chào, "A Khởi ra mắt Mạc lang."



Người kêu tên của nàng, chính là Tiêu Mạc, hắn chậm rãi đi ra từ trong rừng,

tay áo áo bị gió xuân thổi bay phất phới, trên khuôn mặt tuấn tú trắng

như ngọc là một đôi mắt đen bóng, làm cho người ta vừa nhìn, liền cảm

thấy nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ.



Tiêu Mạc đích xác là một nam tử quyến rũ.



Đi tới trước người Trương Khởi, Tiêu Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm Trương

Khởi, cười nhẹ nói: "Trương thị A Khởi, ta không biết chính ta đang viết 《mỹ nhân phú》 gì?"



Ở trong ánh nhìn chăm chú của hắn, cô tử bình thường chỉ sợ mắc cỡ tay chân luống cuống rồi. Trương Khởi lại vẫn yên

lặng cúi thấp đầu, đỏ mặt: khuôn mặt đỏ lên thật thích hợp, nổi bật vẻ

mảnh mai của nàng lên làm cho người ta thương tiếc, nhưng cũng không

hơn. Tiêu Mạc dám khẳng định, mặt nàng quay về phía mình, nhưng chưa

từng có ý xấu hổ.



Trương Khởi đỏ mặt, khẽ mím môi, nhỏ giọng mà nói ra: "Ta... ta nói sai rồi."



Tiêu Mạc chắp tay sau lưng, bước đi thong thả ở trước mặt nàng, hắn nói chầm chậm: "Ta chẳng những muốn viết mỹ nhân phú, còn phải lấy chúng cô tử

Trương gia làm đề, viết ra các loại đích nữ, thứ nữ, còn phải là mỹ nhân nữa. Những mỹ nhân này tổng cộng có một đặc điểm, chính là tuệ chất lan tâm, thuần khiết thiện lương?"



Nói tới chỗ này, Tiêu Mạc cười nhỏ một tiếng.



Tiếng cười của thiếu niên, thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng đàn. A Lục

đứng ở một bên, phát hiện nhịp tim mình nhanh hơn. Chỉ là đảo mắt, nàng

liền lo âu cho cô tử của mình, cắn răng thầm nghĩ: Tiêu Lang gắng phải

truy cứu, ta liền xông lên nói, nói cho hắn biết những lời đó đều là ta

nói! Lúc này nàng hồn nhiên quên, số chữ mình biết chỉ khoảng bốn, năm

chữ thôi.



Quay đầu, Tiêu Mạc hứng thú quan sát Trương Khởi, đột nhiên, hắn than nhỏ: "Thật không nhìn ra, ngươi giảo hoạt như vậy đấy!"



Mặt của Trương Khởi, vẫn hồng hồng, nàng cúi đầu không có lên tiếng.



Tiêu Mạc dựa gần vào nàng chút ít.



Vừa đến gần, hắn liền ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên người


Trương Khởi bên cạnh lại cảm kích mà vui vẻ nhìn A Lục ở trước.



Tiêu Mạc vội vàng thu tay về, ngượng ngùng nói: "Chuyện này, ta chỉ là thấy ngứa mắt."



Ho một tiếng, hắn quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, liền nghiêm

túc nhìn Trương Khởi, hỏi "Nếu ngươi thông tuệ vậy, có muốn ta nói một

tiếng với phụ thân ngươi không?"



Trương Khởi liền vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói ra: "A Khởi mới đến. . . . Các tỷ tỷ sẽ không thích ."



Tiêu Mạc gật đầu một cái, cũng là một tiếng thở dài. Hai mắt của hắn còn đặt ở trên mặt Trương Khởi, lúc này, chính hắn cũng thấy hơi kỳ quái, chỉ

là một cô tử hơi thanh tú sao mình lại luôn chú ý.



Cười lên, hắn cầm chắc bức họa, nói: "Ta sẽ cầm đi đặt ở trong cửa hàng gửi bán."



Trương Khởi vui mừng đến mắt cong thành trăng khuyết, "Vậy thì tốt quá. Kính xin A Mạc giấu giếm giùm ta."



Tiêu Mạc cười ha ha, nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ngươi thông tuệ hơn

người, không nói tỷ tỷ muội muội của ngươi, chính là ta, cũng có chút

ghen tỵ đấy." Lời này dĩ nhiên là nói đùa.



Trương Khởi xấu hổ

cười một tiếng. Hai người mặt đối mặt đứng cũng một hồi rồi, lại kéo dài xuống, chỉ sợ sẽ bị người khác thấy. . . Dù đại phu nhân không lên

tiếng, không cho cô tử trong phủ làm thiếp cho hắn, đến lúc đó cũng sẽ

có người nói mình không biết xấu hổ, không tự thấy rõ mà muốn trèo cành

cây cao.



Thấy nàng không biến sắc lui về phía sau, muốn cáo từ.



Tiêu Mạc mỉm cười nói: "A Khởi trở về đi, đứng nữa, chỉ sợ người khác sẽ nói xấu."



Trương Khởi vội vàng thưa phải, cúi chào hắn, liền cáo lui rời đi.



Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Tiêu Mạc lại mở bức họa ra nhìn một chút.

Từ từ thu hồi bức họa thì hắn trầm tư: cư nhiên không cho cô tử trong

phủ gả cho ta? Xảy ra chuyện gì?