Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 18 : Lan lăng vương

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Vừa về đến phòng,

Trương Khởi liền thở dài một hơi, gương mặt nở một nụ cười thật tươi.

Nàng nhào lên giường lăn một vòng, nhìn A Lục đang bận rộn đột nhiên nói nói: "A Lục, sau này nếu có người khiêu khích ngươi, hại ngươi......Hãy nhẫn nhịn trước đã, đợi về phòng rồi hãy nói với ta." Sau này nàng sẽ

có tiền, sẽ không thể để A lục chưa đươc hưởng phúc ngày nào đã bị sập

bẫy của kẻ khác.



A Lục biết, người luôn chững chạc như Trương

Khởi đang không yên lòng về mình. Nàng chép miệng, tức giận đáp trả:

"Biết rồi, ta đâu có ngu đến thế chứ?"



Trương Khởi chỉ cười.



A Lục nói tiếp: "Nói tóm lại là ta cứ đi theo ngươi là được."



Trương Khởi gật mạnh đầu, nàng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, thì

thào tự nói: "Cái thói đời này quá loạn, không có tiền nửa cũng bước khó đi, có tiền rồi, cũng chỉ tốt hơn được một chút mà thôi." Vì vậy, muốn

sống được một cuộc sống như nàng hằng mơ ước, chuyện nàng còn phải làm

rất nhiều, rất nhiều.



A Lục vô tư gật đầu rối rít, Trương Khởi còn chưa nói hết thì nàng đã ngâm nga ca hát bận rộn chạy ra bên ngoài.



Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Khởi đi đến học đường.



Vừa mới đến bên ngoài học đường, nàng liền sửng sốt: Tại sao sớm thế này mà những cô tử đó đã đến rồi?



Vừa đi đến gần, Trương Khởi liền nghe thấy nhiều tiếng bàn tán xôn xao, "Bắc Tề cùng Bắc Chu đều phái sứ giả đến rồi."



"Nghe nói sứ giả Bắc Tề chính là vị Quảng Lăng Vương - Cao Trường Cung vang danh thiên hạ đó."



Ba chữ Quảng Lăng Vương vừa mới ra khỏi miệng, những tiếng hít thở đầy

ngạc nhiên vang lên liên tục. Vị Quảng Lăng Vương này chính là hoàng tử

của Bắc Tề, nghe nói mẹ đẻ chỉ là một kẻ ti tiện đến tên cũng không có.



Quảng Lăng Vương hiện thời cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, chưa lập nên công trạng kinh thiên động địa gì lớn, nhưng điều khiến nhóm cô tử này

vừa nghe nhắc tới hắn đã cực kỳ hưng phấn không thôi, là bởi vì lời đồn

miệng truyền nhau hắn tuấn mỹ vô song, xác thực là thiên hạ đệ nhất mỹ

nam chân chính.



"Thật chứ?"



"Đương nhiên là thật."



Chúng nữ đè giọng thật thấp, reo lên nho nhỏ. Trương Cẩm thốt lên: "Nghe nói

hắn thích bịt kín mặt mũi. Không biết lần này hắn có để lộ mặt thật ra
giọng nói: "Hắn là Lan Lăng Vương, không cần thiết lừa đời lấy tiếng."

Lan Lăng Vương lúc bấy giờ vừa mới được phong làm Quảng Lăng Vương, tuổi tầm mười tám mười chín, vẫn chưa lập được bất kỳ công lao hay sự nghiệp gì, khiến cho người ta chú ý đến chỉ có dung mạo của hắn chứ không phải là tài năng kinh thế kia. . . . . .



Giọng của nàng quá nhỏ, A Lục không nghe rõ. Nàng nghi ngờ nhìn Trương Khởi hỏi, "A Khởi nói gì thế? Ta không nghe rõ."



Trương Khởi nhìn nàng cười cười lắc đầu không trả lời. Nàng cúi đầu, tiếp tục công việc thêu thùa.



Bức tranh này nếu như có thể thuận lợi mà bán đi, nói không chừng cái loại

thêu thùa này sẽ thịnh hành trong một thời gian ngắn. Nàng nên chuẩn bị

nhiều một chút.



A Lục nói một hồi không nghe thấy trả lời, liền quay đầu lại.



Dưới tóc mái thật dày là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trương Khởi, còn

có hàng lông mi dài mượt, A Lục buồn buồn nói: "A Khởi thật không giống

một cô tử còn trẻ chút nào."



Ngay cả Quảng Lăng Vương cũng không đả động được nàng.



Nghe thấy A Lục giận dữ, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng cười để lộ ra hàm

răng trắng như tuyết, "Quảng Lăng Vương à? Hắn cũng không phải là người

mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp." Mới nói đến đây, không biết nàng

nghĩ đến cái gì, bàn tay run lên, chiếc kim thêu liền đâm mạnh vào ngón

giữa. Trương Khởi vội vàng ngậm ngón tay đang chảy máu vào miệng.



Thấy ngón tay của nàng đặt trên bờ môi đỏ mọng, hình ảnh ấy khiến người ta

rung động không thôi. A Lục nhìn đến mức ngây người ra. Một hồi lâu,

nàng ngạc nhiên nói: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì thế? Cứ sững người ra

thế kia."



"À?" Trương Khởi vội vàng bỏ ngón tay ra khỏi miệng, cúi đầu nói: "Không nghĩ gì cả."



***



Cả mấy ngày liền, đám cô tử đều chìm trong sự phấn khích, kể cả là đám thị nữ trẻ tuổi cũng cực kì hào hứng.



So với họ, Trương Khởi lại bình tĩnh như giếng cổ không hề gợn sóng, đó

quả là bình tĩnh quá mức. Vốn dĩ vì chuyện của Tiêu Mặc mà Trương Khởi

vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của

nàng tâm tình cũng bình tĩnh lại.



Sau năm sáu ngày liên tục mưa dầm không nghỉ, ánh nắng của một ngày mùa Xuân rực rỡ đã bắt đầu đến.