Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 164 : Trường an

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Đêm đã khuya.



Mấy hộ vệ nhảy vào trong phòng, thi lễ với Lan Lăng Vương, thở hổn hển

nói: "Quận Vương, Tô Uy bị Vũ Văn Hộ giam lại rồi. Bảo là muốn từ hôn,

Vũ Văn Hộ rất tức giận, nếu không phải do tân công chúa cầu cạnh, chỉ sợ đã đem hắn giết chết.".



Sâu kín dưới ánh nến, gương mặt tuấn mỹ của Lan Lăng Vương lúc sáng lúc tối, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tô Uy này mang người nào tới?"



Hộ vệ kia lắc lắc đầu, nói: "Chúng thần tra hỏi mấy lần, đều nói không biết. Nghe nói là không có rơi vào trong tay Vũ Văn Hộ ."



Lan Lăng Vương cầm lên một cây trâm vàng, từ từ đưa đến gần cây nến. Nếu Trương Khởi ở đây, nhất định sẽ nhận biết, trâm cài này chính là nàng

dùng để cắm ở nơi miệng hùm, biểu hiện trước mặt mọi người rằng bản thân nàng sắc bén giống với cái trâm này.



Theo hành động của hắn, ánh sáng của cây nến liền sáng hơn rất nhiều.



Rũ con mắt, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Biết rồi, đi đường mệt nhọc, cũng nghỉ ngơi thôi."



Mấy hộ vệ ngẩng đầu lên, vừa vặn lúc này, một trận gió ào ào ập đến, sau khi đập vỡ cửa phòng, thổi trúng ánh nến khiến nó tắt ngấm, đồng thời,

cũng đem mái tóc dài của Lan Lăng Vương tlàm cho tán loạn lên, chặn tầm

mắt của hắn lại.



Rõ ràng hắn không nhúc nhích, rõ ràng ánh nến sáng ngời, nhưng tự đáy

lòng của mọi người ở đây đều cảm thấy tịch mịch. Giống như người ở trước mắt này, cho tới bây giờ vẫn luôn cô độc, không có bạn bè, không có

người thân.......



Lại cứ yên lặng như thế!



Tình cảnh như thế, bảo bọn hắn rời đi thế nào?



Trong lúc chúng hộ vệ cúi đầu thì giọng nói khàn khàn của Lan Lăng Vương truyền đến: "Đi nghỉ ngơi đi, một mình ta yên tĩnh một chút."



Thời gian này, hắn vẫn thường một mình yên lặng. Còn yên tĩnh không đủ nhiều sao?



Chúng hộ vệ giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là trả lời một câu

"Vâng.", rồi chậm rãi lui ra. Khi bọn họ đóng cửa phòng liền nghe thấy

một tiếng thở dài sâu kín truyền đến, ở nơi này trong bóng tối, như vậy

làm người ta thấy thật chua xót.



Trong khi Lan Lăng Vương vội vàng hỏi thăm vị trí của Trương Khởi thì đội ngũ sứ giả nước Tề, lồng lộng hùng dũng vào thành.



Trương Khởi biết được tin sứ giá đến lúc đang gảy đàn cho Vũ Văn Ung nghe.



Gió xuân thổi lất phất, Vũ Văn Ung nằm ở trên sập, cặp mắt tựa như mở

tựa như nhắm. Lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn tự nhiên mà đến .



Tiếng đàn của Trương Khởi , ít đi mấy phần cố ý, nhiều hơn mấy phần tang thương cùng phiêu diêu. Rõ ràng không kỳ ảo, nhưng lại phiêu diêu như

vậy, như hoa đào tháng ba , rất đẹp, lại làm người ta cảm thấy cô đơn

không cách nào tự chủ.



Vũ Văn Ung thích nghe tiếng đàn như thế này, nó giống như ở thời thời

khắc khắc nhắc nhở hắn, giống như đang cảnh cáo hắn, muốn hắn chú ý đến

lời nói của mình. Muốn hắn cẩn thận cẩn thận hơn nữa.


Một người thiếu niên khác cũng nói: “Nghe nói bệ hạ hết sức yêu thương,

cưng chiều nàng ngay cả đại trủng tể cũng tôn kính nàng vài phần đấy.

Không biết sau khi bệ hạ cập quán, có phong nàng làm hoàng hậu hay

không?”



“Có lẽ, hậu cung của bệ hạ vẫn trống không, nói không chừng thực sẽ phong Lý phi làm hậu.”



Nghe đến đó, Trịnh Du ngẩng đầu lên, nàng đưa mắt nhìn đội ngũ hùng hậu

đã đi xa kia, âm thầm suy nghĩ: thì ra là sủng phi của hoàng đế nước

Chu, tương lại sẽ lên làm hoàng hậu. Không biết là người ở nơi nào, xinh đẹp ra sao?



Một khách nhân như nàng mà nói, nghe được tiếng ca ngợi như sóng triều

bốn phía, đáy lòng không khỏi vừa tò mò, lại có một chút hâm mộ đối với

vị Lý nương nương này.



Đang trong lúc nào suy nghĩ lung tung thì chớp mắt một cái, liền thấy

được một bóng dáng áo đen quen thuộc. Lúc đó, dòng người như biển, chỉ

là bóng dáng đó quá mức mạnh mẽ rắn rỏi lỗi lạc, giống như Hạc giữa bầy

gà, trở thành tiêu điểm giữa đám đông một cách hết sức tự nhiên.



Nhìn thấy hắn, Trịnh Du vội vàng báo với ngự phu: “Nhanh, tiến lên, tiến lên.”



“Vâng.”



Lần này, sứ thần cũng đã nhìn thấy Lan Lăng Vương rồi, lập tức giục xe

ngựa, đi theo dòng người đông như trảy hội, xe ngựa đi cực kỳ bất tiện,

đuổi theo một hồi, chẳng những không đến gần, ngược lại càng ngày càng

xa.



Trinh Du quýnh lên, không khỏi liên tục thúc giục, ngự phu cũng gấp đến

đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc, sau mốt hồi lung tung xông đến, cũng thấy được Lan Lăng Vương đang bị một hán tử mặt trắng chặn lại.



“Phu quân!”



Trịnh Du cao giọng gọi câu này, nhưng Lan Lăng Vương đứng cách nàng chỉ mười bước ngay cả động cũng không có động một cái.



Thấy bốn phía có người tò mò nhìn mình, Trịnh Du khẽ cắn môi, lại kêu: “Quận Vương?”



Càng ngày càng gần người kia, vẫn không nghe thấy.



Trịnh Du mím môi, rốt cuộc kêu: “Cao Trường Cung.”



Xưng hô này vừa ra, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng quay đầu lại.



Vừa thấy Trịnh Du, hắn khẽ nhíu nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ không kiên nhẫn.



Trịnh Du ưu nhã xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh Lan Lăng Vương, nhỏ giọng ủy khuất nói: “Trường Cung, ta tìm ngươi thật lâu.” Âm thanh mềm mại mà yếu ớt.



Lan Lăng Vương vẫn không trả lời, thấy vậy hán tử mặt trắng đã cất giọng the thé nói: “Lan Lăng Quận Vương, xin mời, chủ tử nhà ta đang đợi ngài đấy.”