Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 165 : Gặp nhau

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Trịnh Du ngẩn ra, đang chuẩn bị hỏi thăm thì Lan Lăng Vương đã vung tay áo một cái, bước theo sau lưng hán tử mặt trắng, đi đến phía trước.



Trịnh Du ngẩn người, vẫn cất bước đuổi theo. Nàng nhìn tư thế đi đứng

của người hán tử kia, âm thầm ngạc nhiên nói: không đúng, người này là

thái giám! Hắn là công công trong cung!



Có thể được một công công gọi là chủ tử, không phải Hoàng đế thì chính

là hoàng phi. Trịnh Du trợn to mắt, đột nhiên đối với người sắp phải

gặp, vô cùng tò mò.



Thái giám này mang theo hai người tới bên dưới một tửu lâu, xoay người

hướng Lan Lăng Vương nói: "Lan Lăng Quận Vương, chủ nhân nhà ta ở phía

trên, xin mời."



Lan Lăng Vương trừng hắn một cái, cất bước tiến lên, thấy Lan Lăng vương chuyển động, Trịnh Du cũng cất bước theo.



Thái giám này đang muốn ngăn trở, Trịnh Du đã ưu nhã nói: "Thiếp là Lan Lăng vương phi.".



Thái giám này ngẩn ra, hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Trịnh Du, trong

khoảng thời gian ngắn, có chút không biết phải làm như thế nào cho phải. Trịnh Du cũng không để ý tới, cất bước lướt qua hắn, đi đến phía trước.



Không bao lâu, Trịnh Du đã đi đến chân cầu thang.



Nàng liền thấy được Lan Lăng Vương, hắn đang cứng ngắc, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.



Trịnh Du nhíu nhíu mày, bước nhanh, đi tới bên cạnh hắn.



Nàng ngẩng đầu lên.



Vừa ngẩng đầu, bước chân của Trịnh Du cũng cứng đờ, nàng trợn to cặp

mắt, bởi vì khiếp sợ quá độ, nuốt nước bọt cũng phát ra âm thanh!



Trước mắt của nàng là một bóng dáng quen thuộc!



Bóng dáng quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức đã từng khắc cốt, vào

tâm khảm, thấm vào trong suy nghĩ của nàng cả ngày lẫn đêm!



Dọc theo con đường này, nàng đều nghĩ đến nàng ta, đều nghĩ đến khi họ

gặp mặt, phải mỉm cười như thế nào, mở miệng như thế nào, làm thế nào để cho nàng ta không thể lui được nữa, làm thế nào để cho nàng ta từng

bước từng bước đi tiếp theo như kế hoạch của mình!



Nàng ta coi là tốt số thì thôi đi, thứ duy nhất không tốt chính là, nàng ta đã không giống như trước đây nữa!



Đúng, nàng ta đã không phải là nàng ta của trước đây nữa!



Mỹ nhân tuyệt sắc, ăn mặc trang phục cung phi trước mắt, tư thái cao quý đẹp đẽ , như vầng trăng sáng trên bầu trời kia. Nhẹ nhàng nhìn ra xung

quanh, giống như chúng sinh cũng chỉ là con kiến hôi, sau lưng nàng có

mấy chục hộ vệ cùng thái giám cung nữ đang đứng. Mỹ nhân khí phái phi

phàm, khiến bất kỳ quý nữ nào nhìn thấy cũng không dám không hành lễ.

Nàng chính là Trương thị A Khởi!



Nàng lại là Trương Khởi!



Thì ra là, sủng phi mới của Chu đế, "Lý Thục phi" sau khi Chu đế kế vị

rất có thể sẽ được phong làm hoàng hậu lại chính là Trương thị A Khởi!



Có lẽ là không dám tin, có lẽ là kinh hãi quá mức, Trịnh Du ngây người như phỗng liền thẳng tắp đi đến gần Trương Khởi.



Nhưng ngay cả khi vô ý thức, Trịnh Du cũng vẫn thẳng lừn, cố gắng như

thường ngày, làm ra vẻ của một quý nữ cao cao tại thượng quý nữ.


Nhưng Lan Lăng Vương nào có nghe được?



Trịnh Du không cam lòng, gọi thêm ba tiếng nữa. Nghe được tiếng kêu của

nàng, thái giám bên trái bén nhọn nói: "Phụ nhân này còn dám gọi? Ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào? Thức thời một chút,

liền ngoan ngoãn mà đi xuống kia đi."



Một thái giám khác cũng nói: "Nương nương là người thiện tâm, nếu xét

theo lẽ thường, với phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp bực này, nên

giết từ lâu!"



Cái gì gọi là phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp? Cái gì gọi là ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào?



Cái tiện phụ đó, nàng ta cũng chỉ là bùn nhão trên đất, nàng ta căn bản không có tư cách đối với nàng như vậy, không có tư cách!



Không biết có phải do lửa giận cùng oán hận ở bên trong tích tụ lan tràn hay không mà mặt Trịnh Du bỗng nhiên tím tái, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh.



Hai thái giám vừa kéo nàng đến bên dưới thì vừa đúng lúc sứ thần đi ở

phía sau nhìn thấy được, thấy hắn vội vàng chạy tới, hai thái giám đem

Trịnh Du té bất tỉnh ném xuống đất, nghênh ngang rời đi.



Lan Lăng Vương vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó.



Hắn ngẩng đầu, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của Trương Khởi.



Lúc này, tất cả âm thanh đều biến mất.



Lúc này, giữa trời đất, đã không còn người thứ ba.



Trương Khởi nhìn về phía hắn, ánh mắt minh triệt như nước mùa thu, lành

lạnh không có sóng nhìn thẳng vào hắn, thấy hắn vẫn chưa mở miệng,

Trương Khởi mấp máy môi, rốt cuộc cũng cất giọng mềm mại nói: "Lan Lăng

Quận Vương, đã lâu không gặp?"



Giọng nói bình tĩnh mà không có sóng, vô cùng điềm tĩnh mà không có sóng!



"Lan Lăng Quận Vương, đã lâu không gặp?"



Chào hỏi bình tĩnh như vậy, lành lạnh như thế, giống hệt như người dưng!



Không đúng, đã là người dưng rồi, nàng đã là Lý phi mà Chu Hoàng vừa có

được, là cả nước Chu, ai cũng đều đang nghị luận về vị Lý Thục phi này!



... ...



Lan Lăng Vương cũng vẫn không nhúc nhích, mãnh liệt thối lui về sau một bước!



Sau đó, chỉ thấy hắn ôm lấy lồng ngực của mình, chậm rãi, chậm rãi quỳ

xuống. Theo một chân hắn quỳ trên đất, một vài giọt máu bắn ra, chặn

khuôn mặt hắn lại.



Có hai giọt đỏ tươi, tung tóe rơi xuống chân cầu thang!



Trương Khởi nhìn thấy hai giọt đỏ tươi này, nàng bằng tốc độ nhanh nhất quay đầu đi chỗ khác.



Nàng không tiếp tục nhìn về phía nam nhân kia, hơn nữa còn vội vàng phất phất tay, mang theo chúng thái giám cung nữ, lảo đảo từ bên cạnh hắn

lao xuống cầu thang.......



Cho đến khi nàng lảo đảo chạy đi thật xa, người nam nhân sau lưng nàng,

vẫn còn không nhúc nhích quỳ gối ở đó, trong không gian an tĩnh, chỉ có

tiếng máu tươi thánh thót nhỏ trên sàn nhà truyền đến.