Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 167 : Mặc lại trang phục cũ

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Đi một hồi, bên ngoài truyền tới giọng hỏi thăm cẩn thận của một thái giám, "Nương nương, muốn đi đâu?"



Gọi hai tiếng, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói ra: "Tùy tiện đi một lát."



"Vâng"



Nhận được lệnh tùy tiện đi một lát, mọi người bên ngoài đều tỉnh táo

lại. Xe ngựa cũng bắt đầu đi lòng vòng chẳng có mục đích ở trong thành

Trường An.



Sau khi chuyển hai vòng trên đường lớn, thấy Trương Khởi trong xe ngựa

còn chưa lên tiếng trả lời, lập tức thái giám này gật đầu một cái, xe

ngựa liền chạy về phía con phố bên cạnh.



— lại còn tiếp tục chạy thêm một vòng trên phố lớn, thì chỉ sợ những

người có lòng đều sẽ nghi ngờ, để bọn họ đoán tới đoán lui, cũng không

phải chuyện tốt.



Xe ngựa bèn đi vào trong một con phố nhỏ.



Dù là phố nhỏ, thì đây vẫn là nơi phồn hoa, xe ngựa của Trương Khởi mặc

dù không có bất kỳ phù hiệu nào, nhưng thái giám cởi ngựa hai bên rõ là

hình ảnh đặc biệt, có thể khiến bất kỳ người sáng suốt nào nhìn liền

đoán được thân phận của người trong xe, vì vậy, mặc kệ giữa ngã tư đường chật chội như thế nào, xe ngựa của Trương Khởi vẫn thông hành không trở ngại.



Đi tới đi lui, khi trải qua một ngõ hẻm ngắn ngủn, chưa đến năm mươi mét thì trong lúc bất chợt, phía sau truyền đến hai tiếng quát gấp, "Mau

tránh ra! Mau tránh ra!" "A a —— mau tránh ra!"



Tiếng quát mang theo kinh hoảng, vừa vội vừa loạn.



Bốn thái giám vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn, bọn họ liền thấy hai con ngựa lao thẳng về phía mình giống như điên!



Một thái giám trước hết phản ứng kịp, hắn lớn tiếng kêu lên: "Không được, coi chừng đụng phải nương nương!"



Trong tiếng quát, một thái giám khác kêu lên bằng giọng the thé: "Mau, mau lui qua một bên."



Chuyện này thật sự là đột nhiên, dù người điều khiển xe là cao thủ, cũng vội vàng không kịp chuẩn bị. Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi muốn dời xe

ngựa qua một bên thì tránh nè hai con ngựa đang lao tới, nhưng trong lúc binh hoang mã loạn hai con ngựa điên vẫn lao vào.



Chỉ đảo mắt, hai con ngựa điên đã đụng phải thái giám cỡi ngựa ở cuối,

khi các thái giám thét lên thì chỉ thấy một kỵ sĩ cỡi trên ngựa tung

người nhảy lên không, vừa đúng rơi vào trên xe ngựa.



Người nọ nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng vào trong buồng xe, lúc trở ra,

trong ngực đã ôm một mỹ nhân, chính là Trương Khởi. Vừa đúng lúc này,

người cỡi ngựa đã xông ra, xẹt qua xe ngựa của Trương Khởi, chỉ chốc lát đã vọt ra khỏi đường tắt. Trong tiếng kêu ầm ỹ, người áo đen ôm Trương

Khởi, phóng ra khỏi xe ngựa nhảy lên một con ngựa!


mại này mà thôi. Nàng thật thích màu sắc náo nhiệt lại không có gì đặc

biệt, như hoa đào đầu cành này.



Mặc trang phục xong, Trương Khởi cúi đầu, từ góc khác của giường, lấy ra một đôi giày đã được lau sạch sẽ mà nàng mới chỉ mang ba lượt. Rốt

cuộc, Trương Khởi ăn mặc thỏa đáng.



Nàng quay đầu lại nhìn hắn.



Khó khăn lắm mới quay đầu lại, phía sau rốt cuộc truyền đến âm thanh khàn khàn của hắn, "Làm lại!"



Làm lại?



Có ý gì?



Trương Khởi kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó.



Lúc này, âm thanh khàn khàn của hắn lại truyền tới, "Làm lại một lần."



Làm lại một lần sao?



Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng từ từ cởi xiêm áo trên người xuống, từ từ mặc trang phục lúc tới của mình vào, từ từ đi trở về bàn con, từ từ,

cầm lược ngọc lên lần nữa.



Lại thả tóc xuống, lại chải tóc mây, lại tẩy phấn, rồi lại thoa phấn.



Khi tất cả thỏa đáng thì nàng lại nghe hắn ra lệnh: "Làm lại, làm tiếp một lần."



Cứ như vậy, trong thời khắc yên tĩnh, sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu

rọi xuống,Trương Khởi đẹp như hoa xuân, cứ trang điểm từng lần. Mỗi lần

nàng thoa son, lại nhẹ nhàng lau phấn, thì luôn là có một hai tiếng

nghẹn ngào truyền đến.



Giờ khắc này, bên ngoài cảnh xuân rực rỡ, mặt trời ấm áp chiếu rọi trời

đất, vô số thiếu niên nam nữ, đang cười đùa du ngoạn bên bờ sông xuân,

hay trên đình nghỉ mát.



Giờ khắc này, cung phi xinh đẹp một lần lại một lần cởi xuống cung trang của nàng, thả tóc mây của nàng, một lần lại một lần, như vô số ngày đêm trong quá khứ, trang điểm vì chàng, tô son vì chàng...



Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn rốt cuộc nói nho nhỏ: "Được rồi."



Hắn vội vàng ẵm nàng như lúc tới, đưa nàng đến hẽm Thanh Hà trong gió xuân nhẹ nhàng.



Trong hẽm Thanh Hà, khi xe ngựa của Trương Khởi khởi động thì nàng không nhịn được quay đầu lại.



Nàng không nháy mắt nhìn bóng dáng cao lớn, mặc áo đen cô đơn kia, từng bước từng bước đi ra tầm mắt của nàng.



Cho đến nàng rơi lệ đầy mặt, cho đến cái gì cũng không nhìn thấy!