Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 169 : Quyết định

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Cảm thấy tân công chúa hơi trầm mặc, Trương Khởi liền xoay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Công chúa, ngươi sẽ là một thê tử rất tốt. Dừng một chút, nàng lại nghiêm túc nói: "Lần này ta cầu kiến công chúa, chỉ vì muốn biết, tỳ nữ A Lục của ta, hiện tại đang ở nơi nào, nàng ấy ra sao rồi?". Nói tới chỗ này, Trương Khởi liền hạ thấp giọng, thành khẩn nói: "Ngươi cũng biết đấy, ta ở trong cung, có rất nhiều bất tiện."



Nghe nàng nhắc tới A Lục, tân công chúa liền ngẩng đầu lên, nói khẽ: "A Uy cũng muốn ta che chở cho A Lục."



Nói tới chỗ này, nàng quay đầu lại nói với tỳ nữ sau lưng một câu gì đó, tỳ nữ kia nghe xong liền vội vàng rời đi.



Tân công chúa quay lại nhìn Trương Khởi, an ủi: "Nương nương đừng nóng vội, ta đã cho người đi kêu A Lục rồi."



Không nghĩ tới, A Lục lại được nàng t ache chở bảo vệ.



Hàng mi thật dài của Trương Khởi chớp chớp, nhỏ giọng đáp: "Đa tạ."



"Nương nương không cần cám ơn ta.". Tân công chúa nói: "Là A Uy muốn ta bảo vệ."



Ý muốn nói, nàng ta bảo vệ A Lục, không phải vì nàng, mà là vì Tô Uy?



Trương Khởi thật muốn cười khổ, lúc này, tân công chúa lại nói: "Nương nương, ta biết rõ A Uy rất ái mộ ngươi, mà ta thì lại thích hắn, vì vậy ta sẽ cố hết sức để cho hắn nguyện ý lựa chọn ta."



Giọng nói của thiếu nữ, tinh khiết mà dứt khoát, rõ ràng mà tự tin. Trương Khởi ngước mắt nhìn, vừa đúng lúc chống lại rạng rỡ sang ngời trong ánh mắt của tân công chúa, tuy có chút ưu thương nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.



Đúng vậy, thật ra thì nàng ta cũng thấy hơi lo lắng, nhưng đã cố tình cất giấu mà thôi.



Bất quá so với Trịnh Du, tân công chúa này khả ái hơn nhiều. Ít nhất thì nàng ta đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, ở trước mặt Trương Khởi không hề cất giọng giễu cợt, không có suy đoán, chỉ muốn bày tỏ cho rõ ràng.



Trương Khởi ngây người một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ là một thê tử tốt."



Dứt lời, Trương Khởi xoay đầu lại, ngẩn người nhìn những làn khói mỏng nhẹ lượn lờ đang từ từ bốc lên. Cho đến lúc này hai nàng cũng vẫn không hề động đũa.



Tân công chúa hiển nhiên vẫn còn có lời muốn nói, nàng ta hơi chần chừ một chút, vừa nhìn về phía Trương Khởi, vừa nói: "Nương nương. Bệ hạ tuy chưa trưởng thành, nhưng lại rất có chủ kiến. Hắn sẽ không thích ngươi và A Uy quá gần gũi, cha của ta cũng không thích.". Dừng một chút, nàng ta lại tiếp tục nói: "Ta biết rõ là phụ thân không đúng, thời gian này ông một mực tạo áp lực cho A Uy, làm hắn mệt chết đi. Nhưng chẳng qua ta đã hết cách rồi, ta thích hắn. Mà hắn lại không thể thích ngươi."



Trương Khởi hiểu ý của nàng ta, liền gật đầu một cái, rồi nhỏ giọng đáp: "Ta biết, ta biết......."



Cảm thấy trong lời này của nàng hơi chua chát, tân công chúa liền ngẩn người, rốt cuộc cũng dừng lại.




Lão liền nghiêm túc nói: "Lão nô liền hạ lệnh ngay."



Lời này vừa nói ra, Phương lão tinh tường cảm thấy, Lan Lăng Vương đang liếc mắt nhìn mình.



Thì ra là, hắn vẫn còn chưa làm.



Cảm thấy được sự thất vọng trong mắt Lan Lăng Vương, Phương lão đột nhiên lo lắng. Lão cúi đầu, đang chuẩn bị hành lễ nhận tội, thì lúc này, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "Ta là Quận Vương, nên sẽ ở doanh trại lâu dài, sẽ ít khi trở về hai phủ đệ kia".



Nghe đến đó, Phương lão có chút hồ đồ, lão ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.



Lan Lăng Vương lại không nhìn lão, chỉ cất giọng ra lệnh: "Phương lão, ông cũng già rồi, từ nay về sau, hãy trông coi vương phủ ở Tấn Dương, an hưởng tuổi già thôi. Quản sự của hai phủ, ta sẽ phái người khác!"



Phương lão cầm tay thi lễ, nhỏ giọng nói: "Vâng."



Lan Lăng Vương nhìn về phía trước, suy nghĩ một hồi, lại khàn khàn nói: "Đem cả bà Dương đi theo nữa. Ông đi đến nhà kho cầm chút hoàng kim mời bà ta tới đây, hãy nói với bà ta mỗi ngày đến giảng cho ta một bài về nữ lang, tất cả mọi thứ."



"Học?". Phương lão liền cảm thấy bản thân hồ đồ rồi.



Lan Lăng Vương nhìn lão, khàn giọng nói: "Bà Dương xuất thân từ trong cung, thường dạy dỗ cho các nữ lang nhà quyền quý, với thế thái nhân tình, cũng vô cùng am hiểu. Trước khi gặp A Khởi, ta chưa từng chung đụng với bất kỳ phụ nhân nào, hiện tại, ngay lúc này ta liền hiểu rõ một chuyện.".



Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương do dự một chút, lại nói: "Còn nữa, ông hãyi tìm thêm hai bà lão tinh thông loại chuyện này tới dạy cho ta."



"Vâng."



Lần này Phương lão sảng khoái đáp nhanh, lão đã hiểu rõ, thời gian này đang phát tang Thái hậu, có rất nhiều việc Quận Vương không thể làm, ở trong phủ nghe giảng một chút cũng là chuyện tốt.



Nghĩ tới đây, Phương lão không nhịn được lại hỏi: "Quận Vương, Trương cơ đâu? Tại sao không dẫn nàng trở lại."



Câu hỏi của lão vừa bật ra, Lan Lăng Vương liền cứng lại, rất lâu sau, hắn mới trầm mặc nói: "A Khởi nàng ấy sẽ không trở về nữa rồi......."



Chỉ mấy chữ đơn giản, lại chứa đầy tuyệt vọng, cô quạnh vô biên. Phương lão cả kinh, không khỏi thầm nghĩ: thật không trở lại sao? Nếu như Trương cơ không trở lại, thì Quận Vương làm thế nào? Hắn còn trẻ như vậy, cả đời này làm sao mà sống?