Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 174 : Cơ hội

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Hai đội quân hội hợp, đến gần tối mới tiến vào Quận Vũ Uy .



Quận Vũ Uy cũng cực kỳ rộng lớn, từ Quận Vũ Uy đến thành Vũ Uy, ước chừng phải đi mất bốn ngày đường.



Càng đến gần quận huyện ở sa mạc này, dân chúng càng ngày càng thưa thớt, phải đi thật lâu, mới có thể thấy một thôn trang.



Những người ở trong thôn trang, toàn bộ đều quỳ ở hai bên đường, nghênh đón thiên tử đại giá.



Từ khi kết hợp cùng với đội ngũ của Cao Trường Cung, Vũ Văn Ung vẫn chìm trong trầm mặc. Lúc này cũng vậy, một bên hắn thưởng thức bình rượu được hâm nóng đang bốc khói nghi ngút, đôi mắt lúc đóng lúc mở.



Đột nhiên, Vũ Văn Ung lên tiếng: "A Khởi."



Trương Khởi ngẩng đầu.



Vũ Văn Ung cũng không nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Nói về con người của Cao Trường Cung cho trẫm nghe."



Trương Khởi ngẩn ra , như thấy được tinh quang trong mắt Vũ Văn Ung.



Chắc hẳn là hắn đã nổi lên lòng yêu mến hiền tài rồi. Đột nhiên, Trương Khởi lại thầm nghĩ: chẳng lẽ, hắn muốn chiêu dụ Cao Trường Cung tới đây? Nhưng Cao Trường Cung đường đường là con cháu Hoàng thất nước Tề, muốn hắn tới đây cũng không dễ dàng, vậy nên muốn xuất ra lợi thế khiến cho Cao Trường Cung động lòng.



Suy nghĩ tới đây, Trương Khởi không biết thế nào, trong lòng hơi hốt hoảng, nhưng lại không dám nghĩ tiếp.



Rũ mắt xuống, nàng khẽ nói: "Cao Trường Cung là một người tự tin, tự trọng cao và luôn giữ mình trong sạch."



Trong lúc nàng nói Vũ Văn Ung vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm.



Trương Khởi lại nhẹ nhàng nói: "Hắn rất cố chấp, chuyện đã nhận định sẽ rất khó thay đổi."



Thấy Trương Khởi không nói nữa, Vũ Văn Ung liến cười bảo: "Chỉ thế thôi sao?"



Trương Khởi nhìn xuống đất đáp: "Thiếp ngu muội."



Khóe miệng của Vũ Văn Ung khẽ kéo ra, nhỏ giọng nói: "Hiện tại có nói tới những thứ này, cũng vô dụng.". Quả thật là không có tác dụng gì, hiện tại chính quyền của nước Chu vẫn còn ở trong tay của Vũ Văn Hộ , ngay cả bản thân của mình Vũ Văn Ung cũng còn khó bảo toàn nữa là.



Lại nói, với khả năng điều binh khiển tướng của Vũ Văn Hộ, thì kể cả có một trăm Cao Trường Cung, cũng không phát huy được bản lĩnh.


Chắc phải mau mau trở lại trong thành Vũ Văn Ung đã chuẩn bị ở trong sân thôi, nơi đó cũng chỉ có thái giám cung nữ!



Lúc Trương Khởi vội vã lao xuống tường thành, không cẩn thận dẫm vào một tảng đá, mắt cá chân liền trật một cái, cả người nghiêng ngả, thân thể không kịp khống chế liền ngã xuống!



Phía dưới chính là thành lũy với những tảng đá cao gần 20 trượng, một khi người bị va đập vào những tảng đá to nặng như thế chỉ sợ gân cốt đều sẽ đứt đoạn!



Ở xa xa truyền đến mấy tiếng kêu sợ hãi, hai chân không khống chế tuột xuống mười mấy bậc thang đá, thân thể cũng nghiêng hẳn ra ngoài, chỉ trong chốc lát sẽ lật người ngã lăn, Trương Khởi lập tức hét lên một tiếng.



Trong lúc nàng thét lên, thân thể cũng không cách nào khống chế mà lăn về phía trước, cả người nặng nề đụng phải một vật gì đó.



Ngã xuống sẽ thảm đến mức nào? Nàng vừa nặng nề va chạm, liền nghe được một tiếng rên nhịn đau truyền vào trong tai, ngay sau đó, cả người chợt nhẹ bỗng, sau mấy giây liền chế trụ lại.



Có người cứu nàng!



Trương Khởi ngẩng đầu lên.



Đối mặt với nàng là một đôi mắt vô cùng quen thuộc.



Hắn đã cởi áo giáp ra, nàng vừa mới đứng vững, hắn liền vội vàng thu tay về. Giờ phút này, hai tay của nàng đang cứng đờ đặt ở trên người hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hắn liền nghiêng đầu, hờ hững và an tĩnh nhìn sang con đường cạnh bờ thành.......



Sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, một phụ tá còn trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu văn sĩ kêu lên: "Trường Cung, sao ngươi lại đột nhiên xông vào nhanh như vậy, ah, đây là?"



Người kia liếc mắt nhìn Trương Khởi, trong ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giống như đã hiểu ra cái gì, thầm than một tiếng, lui về phía sau mấy bước.



Cao Trường Cung rũ mắt xuống, từ từ lui về phía sau. Thân hình của Trương Khởi cũng theo đó mà lung lay mấy cái, mặt hắn không thay đổi nhìn nàng chật vật đứng cho vững, bỗng dưng xoay người, sải bước đi xuống. Không bao lâu, hắn liền nhảy lên ngựa, hất bụi rời đi.



Màn này khiến cho tên vừa đến ngẩn ra, sau đó liền hét lớn: "Trường Cung, sao ngươi lại ném ta lại hả ?" Vừa gọi, hắn ta vừa vọt tới bên cạnh con ngựa, leo lên yên, vội vã đuổi theo.



Cho đến khi không nghe thấy tiếng vó ngựa kia được nữa, Trương Khởi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.



Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng vừa rời khỏi. Liếc mắt nhìn, nàng lại cúi đầu xuống, từ từ cúi người nhặt mũ sa lên, cẩn thận đội ở trên đầu.



Động tác đơn giản như vậy mà lại có chút cứng ngắc, bàn tay kia, không khống chế được mà run rẩy.



Sau khi đội mũ sa xong, Trương Khởi liền an tĩnh quay trở về.