Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 175 : Chờ đợi Cao Trường Cung

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Lúc Vũ Văn Ung trở về, đã gần tối, lòng hắn trầm trầm, chắp hai tay đằng sau không ngừng đi đi lại lại.



Vòng vo một hồi, rốt cuộc hắn mới ngồi xuống, ra lệnh cho Trương Khởi: "A Khởi, tấu một khúc cầm cho ta nghe.". Sau đó, hắn lại nói: "Thôi hát một bài đi."



Trương Khởi đáp một tiếng, nhẹ nhàng ngâm nga .



Nàng hát một khúc rất phổ biến ở Nam Trần, 《 Yến Quy Lai 》, giai điệu bình thản, chậm như gió xuân.



Chìm đắm trong tiếng ngâm xướng của nàng, Vũ Văn Ung cũng từ từ bình tĩnh lại.



Trương Khởi cầm bình rượu vừa hâm nóng đi tới bên cạnh hắn, nàng ngồi xổm trước người hắn, vừa châm rượu, vừa khẽ nói: "Bệ hạ có phiền não?"



Thật ra nàng cũng không muốn hỏi, chỉ là thuận miệng nói ra, muốn Vũ Văn Ung có thể với bớt đi áp lực phần nào.



Mà lúc này Vũ Văn Ung đang nhắm hai mắt lại.



Trương Khởi đi tới phía sau hắn, tự động khẽ xoa mi tâm đang nhíu lại kia.



Sự quan tâm săn sóc này của Trương Khởi, vẫn luôn khiến cho Vũ Văn Ung thích nhất. Những phụ nhân Tiên Ti mà hắn từng gặp, cơ hồ không có một người nào có thể làm được điều này, vừa hiểu được tâm ý của trượng phu, lại biết tiến biết lùi.



Vì vậy, bình thường hắn vẫn để cho nàng tự do.



Dĩ nhiên, Trương Khởi cũng hiểu rất rõ, cho dù có tự do như thế nào, thì nhất cử nhất động của nàng, đều bị Vũ Văn Ung cùng với Vũ Văn Hộ, còn có cả đám quần thần săm soi chăm chú. Nàng không có hành động thì thôi, nhưng vừa gặp người nào, nói cái gì, thì cũng sẽ có người đặc biệt chú ý ghi chép báo cáo lại.



Mắt vẫn nhắm chặt, một lúc lâu sau Vũ Văn Ung mới trầm trầm nói: "Đột Quyết thế lớn....... Hôm nay bọn họ chỉ mới thử công thành, thế mà tướng sĩ phe ta lại có thương vong trên trăm người, còn bọn họ lại chết không tới mấy người. Đấy là phe ta còn chiếm lợi thế về địa hình. Trẫm không biết, nếu thật sự tác chiến......."



Nghe đến đây, Trương Khởi không khỏi nghĩ thầm: Các ngươi không phải đã nghe Cao Trường Cung nói hay sao? Trước phải ly gián hai bộ Nhu Nhiên cùng Đột Quyết đã, rồi nghĩ cách đối phó với từng bộ tộc một?



Có điều nàng lại không nói lời nào. Với sự tự phụ của Vũ Văn Hộ, hắn không thể nhìn ra được khuyết điểm của mình, thấy năm vạn kỵ binh của Cao Trường Cung rất thần dũng, cũng không quản đối phương đến từ Tề quốc, chỉ muốn nhét vào làm thủ hạ của mình để chỉ huy. Nếu không phải Vũ Văn Ung mở miệng, còn Cao Trường Cung lại muốn đơn độc tác chiến. Chỉ sợ sẽ tiếp tục vướng vào một cuộc tranh chấp lớn mà thôi.



Trong lúc Trương Khởi đang suy nghĩ như thế thì Vũ Văn Ung đột nhiên nói : "A Khởi, ngươi không tệ, quả thật là một người rất thông tuệ!"



Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Vũ Văn Ung liền chậm rãi nói: "Ly gián Đột Quyết và Nhu Nhiên. Điểm này Cao Trường Cung có thể nghĩ đến, ngươi chỉ với một câu kia liền nghĩ ra. Nhưng cũng chỉ vô dụng thôi, tất cả đều vô dụng, Vũ Văn Hộ sẽ không nghe, trẫm cũng không thể đối chọi lại lão ta, bây giờ trầm vẫn không thể......."
Trong lúc người Chu chiến đấu thủ thành, thương vong ngày càng tăng cao, vì thế tinh thần của họ càng ngày càng xuống dốc, thậm chí vào ban đêm còn nghe thấy tiếng thở than của các binh sĩ, mặt của Vũ Văn Ung cũng càng ngày càng âm trầm.



Hắn không lạc quan được như Vũ Văn Hộ. Theo hắn thấy, với tinh thần bây giờ của quân Chu, một khi thành rách, rất có khả năng đám binh sĩ này sẽ chạy trốn tan tác!



Ngay cả đội quân mạnh nhất, tài ba nhất, quen thuộc nhất với địa hình nơi này, chỉ cần nhìn thấy binh sĩ khác chạy trốn, thì cho dù là Tôn Vũ(*) có sống lại cũng đành bất lực!



[i](*)Tôn Vũ: (545 TCN - 470 TCN) tên chữ là Trưởng Khanh, người Lạc An, nước Tề (nay là Huệ Dân - Sơn Đông - TQ), ở cuối thời Xuân Thu, năm sinh năm mất đều không xác định được, nhờ cuốn binh thư của mình mà được tôn là Tôn Tử, lại bởi hoạt động chủ yếu ở nước Ngô, nên được gọi là Ngô Tôn Tử để phân biệt với Tôn Tẫn (Tề Tôn Tử là người nước Tề ở thời Chiến Quốc)



[/i]



Thật sự nếu không thể thắng lợi được một lần, cho dù chỉ là một chiến thắng nhỏ nhoi để vãn hồi lòng quân thôi cũng được, thì hắn có thể nhìn trước được nước Chu sẽ hoàn toàn đại bại, thua không còn manh giáp!



Trong lòng vừa lo âu, phiền não Vũ Văn Ung liền bảo Trương Khởi tấu một khúc: 《 Gió xuân 》,《 Hành Thong thả 》, nhưng cũng đều vô dụng.



Vũ Văn Ung chưa bao giờ khát vọng một người nào giống như bây giờ, thậm chí người kia, còn là kẻ địch của tôn thất hoàng tộc!



Chìm lắng trong tâm trạng đè nén khó tả, thì đột nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến!



"Bệ hạ ——"



Bởi vì tiếng người truyền báo lộ rõ vẻ vui mừng, Vũ Văn Ung không khỏi đứng bật dậy, một lát sau, hắn mới bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện gì?"



"Cao Trường Cung đã có tin tức!"



"Nói!"



"Bọn họ đã thâm nhập phía sau lưng Đột Quyết, sau khi giết chết được khoảng 8000 binh sĩ tới tiếp viện, từ buổi trưa đã đạt được Võ Uy, cùng với chúng ta tạo thành thế gọng kìm vây kín người Đột Quyết!"



"Cái gì?"



Hai mắt của Vũ Văn Ung sáng lấp lánh, hắn rung giọng nói: "Lập tức đem tin tức này nói cho chư tướng, truyền khắp qoàn quân!". Tin tức này đến quá kịp thời, vô cùng kịp thời !



Cao Trường Cung đúng là một tướng tài, đến cứu hắn thật đúng lúc!