Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Tân Đế gia tăng âm thanh ở hai chữ "hiến thê".



Không ngoài dự đoán, mọi người trong đại điện đồng thời cười ầm.



Làm như không biết mọi người đang cười cái gì, phu quân của nàng cũng cười theo, nụ cười kia rất rực rỡ.



Tân Đế thấy hắn lơ đễnh, liền gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ái khanh thật có

lòng, trẫm rất hài lòng. Như vậy đi, trẫm thăng ngươi thành Quang Lộc

đại phu!"



Cư nhiên tăng lên cấp ba! Từ một Tư Mã lục phẩm thăng làm quan to tam phẩm, trở thành trọng thần một nước!



Phu quân của nàng, rốt cuộc một bước lên trời!



Trong ánh mắt hâm mộ đố kỵ của các đại thần, phu quân mừng rỡ, hắn cúi đầu

thật sâu, run giọng kêu lên: "Thần tạ long ân của bệ hạ!" lúc ngẩng đầu, vẻ mặt hắn sáng lạn, nhìn quanh phòng với vẻ đắc chí vừa lòng.



Trương Khởi đảo tròng mắt, khóe môi xinh xắn lộ ra nụ cười quyến rũ: quả nhiên bán được giá cao!



Tân Đế cười ha ha lần nữa, trong tiếng cười, hắn cúi đầu nhìn về phía

Trương Khởi trong ngực, cái tay lạnh lẽo như rắn, nhẹ nhàng xoa cổ của

Trương Khởi. Tay kia vuốt vuốt, liền từ từ trượt vào dưới cổ áo. Từ từ,

bàn tay giống như con rắn kia đưa vào bên trong cái yếm của nàng, sau

đó, hắn xòe tay lớn, nắm lấy bầu vú không thể che hết bằng một bàn tay.



Tân Đế xoa xoa bầu vú phải mềm mại của Trương Khởi, bởi vì động tác của hắn hơi lớn, áo ngoài và cái yếm từ từ lộ ra một góc trong khi tân đế xoa

nắn, lộ ra da thịt sáng bóng như ngọc bên trong vì sống an nhàn sung

sướng, chưa bao giờ từng gặp ánh mặt trời.



Tiếng cười trong điện

dừng lại lần nữa, chúng nam nhân đồng thời nhìn tới phương hướng này.

Từng đôi mắt như sói như hổ, tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên trong điện.



Hoàng đế trẻ thích nhất thấy một màn này.



Vì vậy, động tác của hắn lại càng liên hồi mấy phần.



Trương Khởi nở nụ cười, càng thêm quyến rũ: cuối cùng không kềm chế được, đùa giỡn dâm dục trước mặt mọi người rồi à?



Sóng mắt của nàng lưu chuyển, liếc về phía nam nhân đứng ở trong điện.



Nam nhân kia cũng mỉm cười nhìn một màn này, nhưng mà nụ cười trên mặt hắn

hơi cứng ngắc, ánh mắt kia, mơ hồ mang theo vẻ khó chịu, và chút khổ sở.



Trương Khởi càng cười sáng lạn hơn.



Từ từ, nàng nghiêng về phía sau, thân thể mềm mại như rắn ngã vào trong

ngực Tân Đế. Sau đó, nàng đưa môi anh đào tới bên ta Tân Đế, thở ra một

hơi, âm thanh có phần thở gấp, "Bệ hạ!"



Hoàng đế trẻ bị nàng nghênh hợp như thế, đã là lòng tràn đầy vui mừng, hắn cười hỏi: "Ái phi muốn nói cái gì?"


Máu chảy đầm đìa, hợp thành dòng suối trong đại điện!



Tất cả âm thanh đều biến mất.



Trong sự yên tĩnh, cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, khóe miệng Trương

Khởi cười mỉm, đi về phía nam nhân lung la lung lay, còn chưa ngã lăn.



Nàng đi tới trước người của hắn.



Từ từ ngồi xổm xuống, tay trắng thuần như ngọc của Trương Khởi, mơn trớn

khuôn mặt nam nhân như vuốt ve trân bảo, sau đó, khẽ nâng cằm của hắn

lên.



Nàng cười duyên như hoa, nhìn thẳng đôi mắt phóng đại mang theo vẻ không cam lòng và không thể tin của nam nhân.



Môi đỏ mọng của nàng chậm rãi lại gần.



Tiến tới trên môi hắn, đôi môi ấm áp của nàng nhẹ nhàng chạm vào môi lạnh

của hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó, môi đỏ mọng chuyển qua bên

tai của hắn, hắn nghe được âm thanh dịu dàng mềm mại của nàng vang lên,

"Phu quân."



Nàng nhẹ nhàng kêu: "Phu quân, thiếp không phải đã

nói sao? Nguyện cùng phu quân cùng sinh cùng chết." Nàng cười nhẹ một

tiếng, giống như đêm tân hôn, thật xinh đẹp, lại nói tiếp: "Thiếp biết,

bây giờ phu quân còn chưa muốn chết. Nhưng, thiếp đã muốn chết rồi, tại

sao có thể để mặc cho phu quân ở trên thế gian này vui vẻ thăng quan

phát tài, có được kiều thê mỹ thiếp, tự ta lại cô đơn đi xuống hoàng

tuyền một mình?"



Nói tới chỗ này, nàng lại cười khanh khách, sau

đó, nàng đưa ra ngón trỏ trắng thuần, quệt lấy dòng máu tươi tràn ra

khóe môi hắn, mỉm cười bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn, mút mấy cái, từ

từ nuốt vào.



Thấy một màn như vậy, Tân Đế nhăn đầu lông mày, hắn không nhịn được quát lên: "Ái phi, được rồi."



Trương Khởi không quay đầu lại.



Nàng cũng không có trả lời Hoàng đế.



Nàng chỉ cười duyên đứng lên, đi đến sau lưng nam nhân, hơi nghiêng về phía

trước, tay phải duỗi một cái, sau đó, nàng cầm chuôi kiếm đột nhiên kéo

ra ngoài!



Theo đó một cỗ máu tươi xì ra, tay phải của Trương Khởi cong lại, dứt khoát dùng mũi kiếm dính máu dầm dề, đâm vào lồng ngực

của mình! Trong phút chốc ngã xuống đất, nàng vẫn nở nụ cười kiều diễm

như hoa xuân, rực rỡ mà tốt đẹp.