Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 3 : Trên đường đi

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


"Cô tử, đến rồi!" Giọng nói mỏi mệt của của người phụ nữ đánh thức Trương Khởi làm nàng giật mình cả kinh.



Thấy vậy, người phụ nữ tầm bốn mươi có gương mặt bầu trắng trẻo nọ ân cần hỏi: "Cô tử, có phải cô thấy không thoái mái không?"



Trương Khởi độ mười ba tuổi lắc đầu, vì dinh dưỡng không đầy đủ nên bàn tay

nàng vừa nhỏ bé lại vừa tái xanh nhợt nhạt, nàng đưa tay vén rèm xe lên

nhìn ra ngoài. "Còn bao lâu nữa thì tới Kiến Khang?"



"Có nhanh cũng phải mất tầm hai ngày."



"Ừm." Trương Khởi gật đầu, nàng cũng chẳng mong chờ việc quay lại Kiến Khang. Trong suốt một tháng qua, nàng từ từ nhớ lại từng chuyện một. Không

biết đó là mộng hay ảo giác, nhưng trong đống trí nhớ hỗn độn kia, nàng

thấy cả đời mình đều không tốt đẹp.



Hai tay Trương Khởi xoắn chặt lấy nhau, bối rối suy nghĩ: Phu quân kia, dù nàng có làm thế nào cũng

không nhớ nổi tên và gương mặt hắn.



Đống trí nhớ nát vụn này rất

có vấn đề. Những thứ quan trọng thì rơi vãi đâu không rõ, còn những

chuyện râu ria thì lại nhớ rất rõ ràng.



Khẽ thở dài, Trương Khởi

không muốn rối rắm mơ hồ nữa. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay non nớt xanh xao của mình, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Dù thế nào mình cũng phải cẩn

thận, cố gắng không dẫm lên vết xe đổ là được.



Trương Khởi năm

nay mười ba tuổi vẫn chưa nẩy nở, gương mặt nhỏ nhắn hơi xanh, ngũ quan

mỹ lệ nhưng còn xa mới đạt tới mức kinh ngạc. Hơn nữa bây giờ nàng còn

là một đứa con riêng mới được phụ thân phái người đón về.



Từ thời Ngụy Tấn tới nay, lối sống cởi mở như câu hát trong “Tử dạ ca”: "Chim

nghèo nương cành cao, gió gào rừng xao xác. Vui hoan tới tiều tụy, còn

cần thể diện kia?" Tình đầu của các thiếu nữ, dù tính cách đối phương


Nghĩ tới đây Trương Khởi cao giọng gọi: "Bà Ôn." Người nàng gọi chính là

người phụ nữ mập mạp kia. Cả ba đều là người ở của Trương gia nên cũng

mang họ Trương của chủ nhân.



Người phụ nữ kia quay về phía Trương Khởi. Còn chưa đợi bà ta hỏi, Trương Khởi đã cất giọng trong trẻo: "Bà

Ôn, ta từng nghe nói trong các gia tộc lớn đều có người làm cấu kết làm

bậy với đạo tặc, không biết chuyện này có thật hay không?" Âm lượng đủ

cao để cả ba người kia có thể nghe rõ, trong nháy mắt, mấy người họ đều

ngẩn ra nhìn về phía Trương Khởi.



Trương Khởi tỏ vẻ ngây thơ, còn chưa kịp để mấy người họ tức giận khiển trách, nàng đã lo âu cắn môi

nói: "Ta còn nghe nói, bọn họ thích nhất là xuống tay với những cô nương tầm tuổi ta, ta...Ta sợ!" Nàng mở to đôi mắt trong veo như nước, vừa

khẩn trương lại vừa lo sợ, nghi hoặc nhìn bà Ôn.



Trương Khởi non

nớt như vậy làm người ta có cảm giác thương hại, bà Ôn mềm lòng cũng

không nỡ trách cứ mà chỉ chau mày khuyên bảo: "Ai nói với ngươi những

lời nhảm nhí này? Trương gia dù sao cũng là đại gia tộc ở Kiến Khang,

chắc chắn sẽ không có loại người to gan lớn mật tới như vậy!"



"Vậy thì tốt quá!" Trương Khởi ngây thơ cười tới nheo mắt lại. Trong lúc

cười, nàng còn khẽ đảo mắt nhìn tên hán tử gầy gò tầm ba mươi tuổi kia.



Lúc nàng nói ra những lời kia, nàng có thể nhận ra vẻ hốt hoảng của hắn

khiến nàng thầm kinh hãi: Hắn có dáng vẻ của người đang chột dạ, chẳng

lẽ hắn chính là người sẽ ra tay với mình?



Hừ! Hán tử kia chỉ là

hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của hắn đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế không ai truy cứu thì cũng thôi

đi, nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, hắn cũng không chiếm được

thứ tốt gì!