Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 4 : Chuyện ăn ở

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Rõ ràng hán tử kia

không muốn Trương Khởi tiếp tục đề tài này nữa liền cau mày lớn tiếng

nói: "Được rồi, được rồi, phía trước có một ngôi chùa, chúng ta vào đó

nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục hành trình."



Lời của hán tử gầy gò thu hút lực chú ý của hai người còn lại làm họ chuyên tâm lên đường.



Trương Khởi từ từ hạ màn xe xuống, trong khoảnh khắc nàng cúi đầu, nàng có thể thấy hán tử kia đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình.



Màn xe hạ xuống, Trương Khởi cắn môi thầm nghĩ: Không biết mình bứt dây động rừng như vậy có làm hắn thay đổi chủ ý?



Trong lúc vươn về phía trước, nàng tiện tay cầm lấy một quyển sách bằng lụa

mỏng trên vách xe ngựa, ngoài bìa sách có viết "Sơ học vỡ lòng". Trương

gia là đại gia tộc, trên người nàng chảy huyết mạch cao quý của bọn họ

nên nhất định nàng phải biết chữ. Mà bên nhà ngoại chỉ là địa chủ nông

thôn, một gia tộc nghèo khó như vậy không có tư cách, cũng không có cơ

hội biết chữ.



Vì vậy, dù nàng đã nhận biết được những chữ này, nhưng suốt dọc đường đi vẫn phải giả bộ như không biết.



Chăm chú nhìn quyển sách lụa, Trương Khởi tiếp tục suy nghĩ.



Cũng không biết đi thêm bao lâu, giọng của bà Ôn bên ngoài truyền tới, "Đã đến Tự Miếu, tiểu thư mau chuẩn bị một chút."



Trương Khởi cúi đầu đáp rồi cầm mũ có mạng che đội lên đầu, sau đó còn sửa

sang trang phục thêm một lần nữa. Lúc xe ngựa dừng lại, bà Ôn cũng đi

tới đỡ nàng bước xuống xe.



Đập vào tầm mắt là một ngôi Tự Miếu cũ nát, trông vào cũng biết đã hoang phế khoảng hai năm.



Nhóm người định ở lại đây ăn tối rồi tìm nơi tá túc.



Do không nhớ rõ đám thổ phỉ kia ra tay ở đâu, Trương Khởi chỉ có thể cảnh


Hai khắc sau, xe ngựa đã chạy vào trong thôn.



Thôn này cũng không nhỏ, cả thôn có khoảng năm, sáu trăm hộ gia đình. Khi

thấy bọn họ đến, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong thôn hô hoán. Mà những

thôn dân cách đó không xa cũng chạy tới chỉ trỏ vào bọn họ.



Ánh

mắt kính sợ của đám thôn dân khiến đám người bà Ôn rất thoải mái, nhưng

còn đám trẻ con, chúng lại hôi rình bởi hỗn hợp nước mũi và mồ hôi như

lời hán tử gầy gò.



Nhưng đã tới đây thì đâu còn lý gì rời đi. Sau khi hán tử trung niên tới chào hỏi hộ dân trông sạch sẽ tinh tươm nhất ở đây liền chạy xe vòng quanh thôn thu nồi và bếp về nấu thức ăn.



Chủ nhân nông hộ kia cũng biết họ ghét bỏ nên không dám mở miệng bảo họ nấu ăn bằng đồ của mình mà chỉ lặng lẽ nấp ở nhà kế bên nhìn sang.



Nô bộc bận rộn, người làm chủ nhân như Trương Khởi chỉ cần đội mũ che mặt, đoan chính ngồi trong phòng.



Trương Khởi chú ý trong lúc ba người kia bận rộn thì hán tử gầy gò đã kiếm cớ

chạy ra ngoài chuẩn bị nước, một lần đi mất tới hơn nửa canh giờ. Khi

hắn quay về, đồ ăn đã chín, bát đũa cũng đã được dọn ra.



Đưa mắt

nhìn hán tử gày gò, hai tay Trương Khởi bắt đầu xoắn vào nhau, trong

lòng thầm nghĩ: Nhất định là hắn đi liên hệ với những đạo tặc kia. Cũng

không biết bọn họ sẽ bỏ qua cho mình hay còn có âm mưu gì khác?



Hừ! Hán tử kia chỉ là hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của

hắn đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế không ai

truy cứu thì cũng thôi đi, nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, hắn

cũng không chiếm được thứ tốt gì!