Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 202 : Người quen

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Nhắc tới Tiêu Mạc, nhiều người đảo mắt nhìn về phía Trương Cẩm. Trương Cẩm không chú ý tới ánh mắt của các nàng, nàng chỉ bụm mặt thật chặt, nước mắt của nàng im lặng chảy ra theo khe hở. . . . . . Lúc nàng yêu Tiêu Mạc như si như say thì nàng cũng không dám tưởng tượng, có một ngày Tiêu Mạc chỉ cần một mình nàng. Hôm nay, nàng gả trượng phu, thiếp thất thì có bảy tám người, về phần tỳ thiếp cùng kỹ thiếp vô danh, có đến mấy chục người. Vì vậy, hắn bận rộn như thế, loay hoay hai năm cũng không có thời gian đến nhìn chánh thê là nàng một cái.



Nàng cũng từng nghe người ta nói, nam nhân Tề quốc bình thường chỉ cưới một vợ, hơn nữa đều không cưới vợ bé. Nàng vẫn không tin.



Nhưng hiện tại nàng tin.



Ti tiện như Trương Khởi cũng lấy được người đàn ông ưu tú như thế, toàn tâm toàn ý đối đãi. So với mình, nàng thân là đích tỷ lại giống như hoàng liên, ngay cả trái tim cũng đau khổ!



Sau khi Trương Khởi lên xe ngựa, Lan Lăng Vương nhẹ giọng hỏi: "Lễ vật đã tặng đi?"



Trương Khởi lắc đầu: "Còn có một người." Nàng nhìn Lan Lăng Vương, lại nói: "Quà tặng Cửu huynh, ta tự mình đưa cho huynh ấy." Ý của nàng là muốn một mình gặp Trương Hiên.



Lan Lăng Vương nhíu mày, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Cũng được."



Dừng một chút, hắn tự tay vuốt ve mái tóc đen của nàng: "Các nàng có nhục nhã nàng?"



Hắn làm ra phô trương cho nàng lớn như vậy, các nàng nào có cơ hội? Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng liếc nhìn Lan Lăng Vương, ánh mắt phức tạp, mặc cho hắn ôm mình vào trong ngực.



Xe ngựa từ từ chạy tới sứ quán. Nhìn mặt trời bên ngoài bắt đầu dần dần ngả về tây, Trương Khởi thì thào nói: "Yến tiệc đã bắt đầu."



Lan Lăng Vương ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta sợ nàng bị người ta bắt nạt, liền chạy tới." Hắn sợ nàng bị người ta bắt nạt, không thoát thân được? Có năm mươi người bảo vệ rồi, hắn còn sợ cái gì?



Thời gian này, mỗi hành động, việc làm của Lan Lăng Vương với nàng, Trương Khởi không phải là không để trong mắt.




Bất tri bất giác, hắn che lồng ngực của mình, bất tri bất giác, hắn phát hiện hai chân của mình như nhũn ra. Bất tri bất giác, hắn hối hận ruột gan như đứt từng khúc!



Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hắn lại chỉ gặp thoáng qua. Nếu như, nếu như năm đó hắn cương quyết một chút, nếu như hắn nghiêm túc một chút nữa, nhiều hơn nữa một chút công sức, thì người ôm mỹ nhân hàng đêm ** này, chẳng phải là Trần Ấp hắn sao?



Trương Khởi không chú ý tới Trần Ấp lộ ra trò hề, nàng và Lan Lăng Vương đi theo sau lưng Hoàng công công, bước lớn đi đến điện Thái Âm .



Trong điện Thái Âm, đã sớm đèn đuốc sáng rỡ, trên quảng trường đốt một đống pháo hoa, vô số thế gia công tử trường bào váy dài nhanh nhẹn đi đến.



Pháo hoa màu đỏ, mùi thơm ngát lan tỏa, nam nữ quý giới hoa mỹ, giờ khắc này bên ngoài điện Thái Âm, tràn đầy hơi thở mùa xuân.



Yến tiệc hôm nay, chiêu đãi một đôi tuấn nam mỹ nữ thế gian hiếm thấy, đây là việc quan trọng với cả Trần quốc. Vì vậy, mặc kệ là con cháu Vương Tạ, hay là hoàng tử hoàng tôn ở Tô Hàng phía xa đều cố ý tới đây.



Cùng lúc đó, có một chiếc xe ngựa khác vội vàng chạy vào trong cung. Một người trung niên nhìn điện Thái Âm xa xa phía trước đốt pháo hoa, nhìn sang một bên vội vàng dặn dò: "Thập nhị lang, chuyện này liên quan đến tiền đồ của ta và ngươi, ngàn vạn lần phải nhớ." Đảo mắt hắn lại nói: "Cao Trường Cung đó mặc kệ nói thế nào, cũng là con rể của ngươi, nhạc phụ mở miệng xin con rể giúp đỡ, đó là cử chỉ thiên kinh địa nghĩa, ngươi ngàn vạn lần không thể nhụt chí!"



Nghe thấy cấp trên nhiều lần giao phó, trung niên Trương Thập Nhị lang tuấn tú có chút ngập ngừng, hắn nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: "Hoàng công công, ta chỉ sợ mọi người thổi phồng mọi chuyện lên, nữ nhi kia của ta cũng chỉ là đứa con gái riêng, thấp hèn giống như bùn đất, Cao Trường Cung này đường đường là trượng phu, làm sao có thể vì nàng mạo hiểm lớn như vậy?"



Nghe thấy lời nói của Trương Thập Nhị lang, Hoàng công công giận đến dựng râu trợn mắt, thấy hắn muốn quát lớn, Trương Thập Nhị lang vội vàng nói: "Được được, ta nhất định sẽ nghe theo nói. Lại nói thực, A Khởi ở Trương phủ ngoan ngoãn nghe theo ta, nàng không dám làm trái ý người cha này!"



"Không dám là tốt rồi! Nếu không, ngươi biết sẽ có hậu quả gì!"



"Dạ dạ."