Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 203 : Người quen (2)

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Trong diện Thái Âm càng ngày càng ồn ào sôi nổi, cùng đám con cháu thế từng người đi vào, Trần đế đi vào trong điện dưới sự vây quanh của hái giám cùng cung phi.



"Bệ hạ, nô tì nghe người ta nói, Trương thị A Khởi sắc đẹp khuynh thành, nô tì thật sự không dám tin đâu." Một cung phi mắt to mũi cao, mặt mày xinh đẹp cười hì hì nói. Cung phi này họ Vương tên Diễm, hơn hai năm trước hoàng thượng để ý thế gia, rất nhiều quý nữ thế gia vào cung làm phi đều bị "Bạo bệnh mà chết" , Vương Diễm trước mắt là con gái Vương thị Toánh Xuyên, lại là người duy nhất tránh được đại nạn, không thể nói là không kỳ lạ.



Mà nguyên nhân thật sự là, nàng do bệ hạ tự mình chọn lựa ra. Đó là lần đầu tiên Cao Trường Cung tới Trần, Trương Khởi, Trương Nhân, còn có Vương Diễm xuất thân thấp hèn bị thế gia lựa chọn ra, đứng ở trong điện điện này mặc cho Sứ giả hai nước Tề Chu chọn lựa thì Vương Diễm dùng tâm kế, lấy được sự yêu thích của Trần đế, nàng liền có địa vị như bây giờ.



Có thể nói, Trương Khởi hay Cao Trường Cung đều là người quen đối với Vương Diễm mà. Một lần thiết yến kia, cũng chỉ là ba năm trước, khi đó Trương Khởi không tầm thường chút nào, nàng thật không tin, chỉ là thời gian ba năm, làm sao biến một nữ nhân bình thường thành mỹ nhân tuyệt sắc? Hừ, chẳng qua do thế gian thổi phồng lên thôi!



Nghe thấy ái phi nghi ngờ, Trần đế trẻ tuổi tuấn nhã cũng cười ha ha nói: "Trẫm cũng không tin." Hắn chậm rãi nói: "Trẫm cũng gặp Trương thị mấy lần, trẫm cũng không nguyện ý tin tưởng mình để một Vương Chiêu Quân chạy mất.



Trong khi cười nói, Trần đế đã bước vào trong cung, đang lúc mọi người ở trong đồng loạt hành lễ, hắn khẽ gật đầu, đi tới tháp chủ ngồi xuống.



Mới vừa ngồi vào chỗ của mình thì nghe được giọng nói bén nhọn của một thái giám truyền đến: "Tề —— Lan Lăng Vương đến!" "Lan Lăng Vương phu nhân Trương thị đến!"



Giọng nói bén nhọn vang dội xé rách bầu trời đêm. Làm Thái Âm điện ban đầu vốn ầm ĩ, trong nháy mắt yên tĩnh.



Vù vù vù, mọi người đồng loạt quay đầu, mắt đồng thời mở to nhìn lối đi vào đại điện.



Lúc bên trong vô cùng yên tĩnh ở, một người thanh niên cao chân dài, trong tuấn mỹ lộ ra sự lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng, lại lộng lẫy cao quý, uy nghiêm đi vào.



Đột nhiên nhìn thấy người thanh niên này. Chúng người Trần nhất thời trừng lớn mắt. Bất giác bọn họ đồng thời nghĩ thầm: Đúng là thiên hạ tam quốc, Lan Lăng vô song, phong thái như thế cho dù là Phan An trước kia, cũng chẳng qua chỉ như thế này?



Lúc mọi người ở bên trong yên lặng, thanh niên dừng bước nhìn phía sau lưng.



Một người thiếu nữ xiêm y màu vàng , thướt tha duyên dáng đi vào.




Trương Khởi biết mình không thể thất lễ, ít nhất trong trường hợp này không thể thất lễ. Vì vậy, nàng cố gắng dời đi sự chú ý của mình, cố gắng không để cho mình suy nghĩ Trương Thập Nhị lang cùng tên khốn kiếp ôm mình này.



Thẳng qua một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói: “Buông thiếp ra.” Giọng nói cũng như đã bình tĩnh.



Lan Lăng Vương buông tay, Trương Khởi ngồi xuống liền sửa lại tóc, cúi đầu chuyên chú nhìn sàn nhà, nhìn mũi chân mình.



Bữa tiệc tối nay, là đón gió tẩy trần cho hai người Lan Lăng Vương. Sau khi Trần đế nói mấy câu, thỉnh thoảng liền có quý tộc tới mời rượu. Lan Lăng Vương đứng lên, trước mặt mọi người tính uống mấy ly rượu.



Thấy bên cạnh thanh tịnh chút, Trương Khởi lấy khăn tay ra, lặng lẽ ở khóe mắt đè.



Đúng lúc này, một giọng nói gọi: “A Khởi.”



Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn người tới, nàng một lần nữa cúi đầu: “Là Trần Ấp.” Trong lòng nàng ấm ức, giọng nói chỉ qua loa cho có lệ.



Trần Ấp lại sáp đến, hắn si ngốc nhìn nàng, lúng ta lúng túng nói: “A Khởi, ta…ta thật vui khi gặp nàng.” Chớp mắt, hắn lại hỏi: “Cao Trường Cung đối xử với nàng có tốt không?” Hắn nghiêm túc nói: “Nếu như hắn đối xử không tốt với nàng, A Khởi nàng hãy nói với ta, ta…ta liều mạng cái gì cũng không cần, cũng muốn dẫn nàng rời khỏi hắn!”



Lời này nói xong, thật giống như giữa bọn họ có tình cảm sâu đậm. Trương Khởi ngước mắt lẳng lặng nói: “Hắn đối xử rất tốt với ta.”



“Nhưng nàng mới vừa chảy nước mắt, hắn khiến nàng chảy nước mắt, nhất định là đối xử không tốt với nàng. A Khởi, nàng không cần gạt ta!” Trần Ấp nói tới đây, giọng nói đã có điểm hưng phấn. Hắn mong đợi nhìn Trương Khởi, muốn từ trong miệng của nàng lấy được đáp án thực ra Lan Lăng Vương đối xử không tốt với nàng.



Khi hắn chờ mong nhìn nàng, Trương Khởi chậm rãi nói: “Hắn đối với ta như trân tựa bảo, chưa từng hai lòng. Liếc nhìn Trần Ấp một cái, Trương Khởi đột nhiên hỏi: Trần lang ngươi thì sao? Ngươi nạp mấy thiếp phòng, phủ, có bao nhiêu nữ nhân?”



Lời này vừa nói ra, Trần Ấp nhất thời cứng lại một chỗ. Nhìn vẻ mặt của hắn, Trương Khởi sao còn không rõ đạo lý? Nàng chua mày lại, nhàn nhạt nói: “Ta mệt mỏi.”