Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 207 : Trịnh Du khổ

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Lan Lăng Vương nghe

vậy cười lạnh nói: "Ai dám động đến ta A Khởi, ta sẽ cùng hắn thề không

lưỡng toàn." Quay đầu, hắn hỏi **: "Ta để cho ngươi thả ra những tin tức kia, phản ứng như thế nào?"



** cung kính trả lời: "Lúc chúng ta

tới Kiến Khang thì phố lớn ngõ nhỏ Kiến Khang đều nói Quận Vương vì

Trương cơ, không ngại cùng cả Chu quốc đối địch sao? Nghiệp thành và Tấn Dương đều giống như nhau, thậm chí còn hiểu rõ hơn, người nghị luận

nhiều hơn."



Lan Lăng Vương ừ một tiếng.



Thấy hắn trầm mặc, ** nhỏ giọng hỏi: "Vương phi nơi đó, thật sự bằng lòng hòa ly sao?"



Vừa nói ra lời này, mày Lan Lăng Vương chau lại thành ngọn núi. Một lát sau, hắn lắc đầu nói: "Có lẽ không dễ dàng như vậy."



"Vì sao?"



"Thành Hiệu úy không phải đã nói rồi sao? Tâm tư của phụ nhân rất khác với

trượng phu. Họ càng không muốn buông bỏ khúc mắc, lại càng cố chấp hơn.

Trịnh Du với A khởi oán hận đã sâu, ta sợ nàng vì không cho A Khởi được

tiện nghi, sẽ kéo dài hôn sự. Nói đến hòa ly, là kế sách gạt ta trở về

nước thôi."



Chuyện này, ** không có chỗ để chen miệng, hắn trầm mặc.



Qua một lúc sau, Lan Lăng Vương cười lạnh nói: "Hiện tại không nhịn được là Trịnh Du, là bệ hạ. Vả lại kéo dài thêm thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải nhượng bộ."



Nói tới chỗ này, giọng nói của hắn chậm

lại: "Ngươi viết thư đi, nói rằng, ta với A Khởi đã đến Kiến Khang, A

Khởi vẫn có khúc mắc với ta. Ngươi thay ta tạ lỗi với bệ hạ, nói là, đến bây giờ, Cao Trường Cung ta đã hiểu rõ, có thể không có vị trí Quận

Vương, cũng có thể không có binh quyền soái vị, chỉ có phụ nhân này, ta

không quên, không bỏ được. Kính xin bệ hạ chớ trách tội, đợi ta giải trừ khúc mắc với nàng. Sau khi sinh con cùng nàng, sẽ xem xét chuyện về

nước."



"Vâng."



Trịnh Du nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương thì đã vào tháng tư.



Tháng tư hoa cỏ tươi tốt, chính là lúc phong cảnh nhân gian đẹp nhất.



Cũng không biết Cao Trạm nghĩ thế nào, lúc hắn nhận được thư tín từ bồ câu

của Lan Lăng Vương. Sau khi xem xong tờ giấy kia thì ra lệnh cho người
cách khác, bên ngoài trừ một vài võ tướng hắn còn có điều kiêng kỵ, đối

với những khác người, Cao Trạm cùng Hồ hoàng hậu không gì kiêng kỵ gì

nữa.



Trịnh Du bi thương khóc thút thít một lúc, thấy Hòa Sĩ Khai cuối cùng đã đi, nàng lau nước mắt, nức nở nói: "Chuẩn bị một chút, ta

muốn gặp Thu công chúa."



Một tỳ nữ đến gần, nhỏ giọng nói: "Vương phi đã quên? Lần trước sau chuyện Hòa Sĩ Khai, Thu công chúa đi tìm bệ

hạ, sau đó bị bệ hạ giam lại, bảo là muốn gả nàng đến Đột Quyết. Vương

phi hiện tại đi tìm nàng, chỉ sợ không gặp được."



Tỳ nữ nhắc nhở, Trịnh Du lúc này mới nhớ lại, hình như là có chuyện như thế. Nàng cắn

cắn môi, nhất thời cũng nghĩ không ra, muốn phá giải cục diện trước mắt

còn có thể tìm ai?



Yên lặng chảy lệ một lúc, Trịnh Du đột nhiên

nói: "Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư cho Trường Cung, ta muốn nói

cho hắn biết những chuyện này. Ta biết, chỉ có lời của hắn bệ hạ mới

nghe, mới có thể kiêng kỵ." Nói tới chỗ này, nàng như nhớ tới cái gì,

cặp mắt sáng rực, vừa vội vàng đi về phía thư phòng, vừa nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đần, thực ngốc. . . . . . Ta mạnh mẽ chống đỡ cái gì?

Chuyện này ta nên sớm nói cho hắn biết, đã sớm phải nói." Nàng tin

tưởng, Cao Trường Cung bảo vệ nàng từ nhỏ đến lớn, lần này cũng sẽ ra

tay. Nàng tin tưởng, biết nàng bị làm khó, sau khi biết nàng cho hắn

gánh vác mọi thứ, hắn sẽ mềm lòng, sẽ càng yêu thương nàng hơn.



Con tiện nhân kia tại sao lại được Cao Trường Cung đối đãi một cách toàn

tâm toàn ý? Không phải nàng càng giả bộ đáng thương, càng giả bộ bên

ngoài kiên cường bất khuất, trên thực tế cũng không phải là bộ dáng yếu

ớt sao?



Lan Lăng Vương nhận được thư tín từ bồ câu của Trịnh Du

thì hắn và Trương Khởi đã dừng lại ở thành Kiến Khang gần một tháng. Mà

vào lúc này, hắn đang cùng ** đám người đang ra roi giục ngựa, từ một

thành nhỏ bên ngoài thành Kiến Khang vội vã chạy về Kiến Khang. Thời

gian này, hắn thu thập không ít tin tức về thành Kiến Khang và các thành trì lớn, mục đích chính là muốn tìm một nơi trong tưởng tượng của

Trương Khởi, nơi phồn hoa yên bình lại không bị chiến loạn ảnh hưởng. Đó là giấc mơ của nàng, hắn dự định sau khi tìm được, mua một chút đất đai cùng trang viện ở trong thành trước, nhân tiện sắp xếp một ít nhân thủ, làm chỗ lui về.



Lúc này, một tên hộ vệ từ trong thành vội vã

đuổi theo, chạm mặt gặp gỡ, hắn thi lễ một cái, liền đưa tờ giấy trắng

tới tay Lan Lăng Vương.