Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 208 : Quyết tuyệt

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Lan Lăng Vương nhận lấy tờ giấy kia, vừa nhìn liền giục ngựa dừng lại. Nhìn kỹ một chút vẻ mặt của hắn, không biết hiện tại đang nghĩ gì, Dương Thụ Thành do dự hỏi: "Quận Vương, là tin tức từ Nghiệp thành sao?" Bọn họ quy định, dù là Nghiệp thành hay Tấn Dương, nơi nào xảy ra việc nghiêm trọng thì dùng chim bồ câu tại nơi đó đưa tin tới. Đây chính là cái gọi “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.



"Không phải." Lan Lăng Vương lại nhìn tờ giấy kia một lát, thuận tay đưa cho Dương Thụ Thành: "Là Trịnh Du gửi thư tới."



"Vương phi?" Dương Thụ Thành thở ra một tiếng, nhận lấy tờ giấy nhìn. Vừa nhìn xong, mặt Dương Thụ Thành lạnh lẽo, giọng căm hận nói: "Tên Hòa Sĩ Khai thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả vương phi cũng dám đùa giỡn!"



Nói tới đây, Dương Thụ Thành ngẩng đầu lên: "Ý của Quận Vương là?"



Lan Lăng Vương vừa giục ngựa đi, vừa suy nghĩ. Trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi nói: “Hòa Sĩ Khai tính tình nịnh hót, sở trường đứng đầu là xu nịnh, trước kia ta đã thấy mấy lần, lúc nào hắn cũng dùng khuôn mặt tươi cười gặp người, có khi nói lời ác độc với hắn, hắn vẫn cười không giận, là một người biết nhẫn nhục chịu đựng." Nói đến đây, hắn vung roi ngựa: "Hắn mỗi lần đến vương phủ, tuy nói là không chút kiêng kỵ, nhưng cũng chỉ là lời nói bức người, chưa từng động tay động chân." Hắn quay sang nhìn Dương Thụ Thành: "Xem ra, phía sau hắn, quá nửa còn có người khác sai khiến."



"Có người sai khiến?" Dương Thụ Thành không hiểu: "Người nọ sai khiến Hòa Sĩ Khai làm chuyện này, có mục đích gì?"



Lan Lăng Vương thản nhiên nói: "Nếu như có mục đích, vậy cũng không nghiêm trọng, sợ là không có mục đích."



Làm gì có người nào không có mục đích gì, lại đi đắc tội một Quận Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng ? Ý của Quận Vương là có người thử dò xét hắn?



Trong lúc Dương Thụ Thành mê muội, Lan Lăng Vương lại trầm mặc.



Hắn chăm chú nhìn phương xa, đứng im giống như ngọn núi, bóng dáng cao to tuấn tú, mơ hồ có chút thê lương.



Đột nhiên, Dương Thụ Thành hiểu. Thiên hạ ngày nay, ai mà không có mục đích gì lại làm chuyện hoang đường như vậy? Tính đi tính lại, chỉ có Hoàng đế Cao Trạm. Những năm gần đây, Quận Vương đối với quốc gia của hắn có nhiều coi trọng, Dương Thụ Thành hoàn toàn có thể hiểu. Nhưng quân chủ Tề quốc này đổi một người lại một người, đều là một cuộc so tài hoang dâm. Trong lòng của hắn, sợ là không dễ chịu.



Âm thầm thở dài một tiếng, Dương Thụ Thành phá vỡ sự yên lặng: “Trả lời thư này thế nào đây?" Dương Thụ Thành nhỏ giọng nói: "Quận Vương, Hòa Sĩ Khai làm nhục vương phi như thế. Thực là làm nhục mặt mũi người. . . . . ."



Hắn không có nói tiếp, bởi vì vừa nói ra, Dương Thụ Thành đột nhiên phát hiện, cục diện bây giờ đối với Lan Lăng Vương, là kết quả khó vẹn cả đôi đường. Nếu như hắn nhúng tay vào, không nói đến người khác. Vương phi tất nhiên sẽ cảm động vui mừng, mà Quận Vương đã tính toán chuyện hòa ly với nàng, không biết đến bao giờ mới xong. Nhưng nếu như mặc kệ, vậy danh dự của Quận Vương ở đâu? Bất kể như thế nào, dù sao cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nàng ở phủ Lan Lăng vương, bên ngoài là danh phận Lan Lăng Vương phi!


Giọng nói của Dương Thụ Thành vừa kết thúc, một người tướng khác nói: "Thuộc hạ cho rằng, trở về nước thì tốt hơn." Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ không phải là một người có kiên nhẫn, chờ người giận, trở lại nước chỉ sợ không tốt."



Nghe đến đó, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Suy nghĩ một lúc, hắn phất phất tay: "Biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."



"Vâng."



"Gọi Thành Sử vào đây."



"Vâng."



Không bao lâu, Thành Sử tiến vào.



Hắn liếc mắt thấy Lan Lăng Vương đứng chắp tay quay lưng về phía mình, hắn lập tức thi lễ, vui mừng nói: "Quận Vương, mạt tướng tới."



Lan Lăng Vương gật đầu một cái, hắn nhìn phương bắc: "Bệ hạ lại gửi thư thúc giục. Hắn nói, người trong thiên hạ đều nói hắn mê sắc đẹp, nhưng thật ra là người đời bôi nhọ hắn. Nếu như hắn có cháu dâu là Cao Trương thị, sinh ra dung nhan tuyệt mỹ thế gian hiếm thấy, hắn không hề nghĩ sẽ động tay."



Thành Sử trừng mắt nhìn, kinh sợ nói: "Bệ hạ cam kết sẽ không động tay chân với phu nhân?"



Lan Lăng Vương quay đầu lại, hắn mỉm cười nhìn Thành Sử, gật đầu nói: "Nhìn trong thư thì có ý này. Chỉ là ta hiểu rõ người như Cao Trạm, hắn vẫn nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, nếu nói chuyện giữ lời, sẽ không làm cho trong triều tối tăm rối loạn như bây giờ. Có điều, dù sao hắn cũng là người đừng đầu một nước, nếu đã nói lời như thế, vậy ta cũng phải biểu hiện ra một chút dáng vẻ. Xem ra, thời gian ta ở lại Kiến Khang không còn nhiều nữa rồi."



Sau đó thì sao? Thành Sử nháy mắt.



Lan Lăng Vương cong cong khóe môi, lười biếng nói: "Sau đó, ta cũng cần một cuộc ám sát. . . . . . Lúc A Khởi chạy trốn, ta từng đau đến không muốn sống, hôm nay, ta cũng vậy, muốn nàng đau đến không muốn sống một lần!"



Hết chương 208.