Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 218 : Ngọc bội

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Trương Khởi than nhẹ một tiếng, nói: "Nói thật, Trịnh thị thật sự do ta đuổi

đi. Nếu không có ta, nàng ấy và Trường Cung sẽ không đi đến tình trạng

này".



Không nghĩ tới nàng lại sảng khoái thừa nhận như vậy, mọi

người liền ngẩn ngơ lần nữa. Mà Hồ hoàng hậu trong nội tâm cũng âm thầm

thích thú, khoan khoái: Không ngờ được Trương thị lại là người sảng

khoái như thế, nói chuyện với nàng ta tuyệt không thấy mệt mỏi. Chẳng bù cho các quý phụ khác, ngay cả một chút chuyện cỏn con cũng thích quanh

co lòng vòng, luôn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, ý tứ mịt mờ đã thế còn luôn

trưng vẻ mặt "biết tất tần tật" ra nữa chứ. Có mà biết cái quỷ? Mỗi lần

nghe bọn họ nói như vậy, nàng liền thấy mệt mỏi, chỉ sợ sẽ nổi giận mà

trực tiếp đuổi người.



Lúc này, Trương Khởi lại nghiêng đầu, nói

tiếp: "Nhưng nói đi nói lại, trước đây ta cùng với Trường Cung quen biết đã lâu. Khi hắn quyết định cưới Trịnh thị thì chúng ta đã lưỡng tình

tương duyệt, hơn nữa ta đã từng ở trước mọi người tỏ rõ, muốn gả Trường

Cung làm thê. Trịnh thị không có được lòng của Trường Cung, nhưng lại cứ kiên quyết kết hôn cho bằng được, chỉ bằng hai chữ danh phận kia mà

muốn trói buộc hắn cả đời quả thật không thông minh chút nào".



Hồ hoàng hậu nghe đến đây, không khỏi vui mừng, cũng gật đầu phụ họa: "Hai chữ danh phận quả thật không hề thú vị". Lại nghĩ tới bản thân mình vốn cũng bị trói buộc bởi hai chữ danh phận, bị cái thân phận hoàng hậu này quấn chặt không tha. Nhưng, nàng ta lại không thể không tuân thủ danh

phận này của mình, vì nếu không được làm hoàng hậu, cũng không biết Cao

Trạm có thể để cho nàng ta sống nữa hay không?



Những người bên

cạnh, nghe hai người họ một đối một đáp thảo luận say sưa, hai mắt không khỏi mở lớn, con ngươi xem chừng đều muốn rớt xuống.



Trương Khởi lại tiếp tục nói: "Có rất nhiều việc, sau khi nghĩ thông sẽ tốt thôi,

Trịnh thị cũng thế, sẽ có một ngày nàng ấy sẽ nghĩ thông thôi, cũng sẽ

cảm thấy chuyện mình đã làm trước kia thật vô vị".



Nhìn thấy Hồ

hoàng hậu lắng nghe vô cùng nghiêm túc, Trương Khởi thầm nghĩ: xem ra

thái độ của nàng ta đối với mình đã có thay đổi. Như vậy, liền có thể

tiến vào bước kế tiếp rồi.



Nghĩ tới đây, nàng lập tức đứng lên,

hướng Hồ hoàng hậu thi lễ, sau đó cung kính nói: "Thưa hoàng hậu nương

nương, Trương thị có một chuyện muốn bẩm báo, xin nương nương bảo mọi

người ra ngoài có được hay không?"



"Ra ngoài sao?", Hồ hoàng hậu

ngẩn ra, rất nhanh liền nghĩ: Trương thị này hoàn toàn bất đống với

những toàn bộ quý phụ kia. Xem ra có chút thú vị, cứ thử nghe xem sao.

Nàng ta liền phất tay nói: "Các ngươi lui ra ngoài trước đi!".


nhiều năm ở Nghiệp thành cùng Tấn Dương, đối với Hồ hoàng hậu hiện tại,

hay trước kia chính là Quảng Bình vương phi, đã biết quá tường tận. Cơ

hồ là tất cả giới Quý tộc đều nói, tốt nhất vẫn không nên giao thiệp với Hồ hoàng hậu này, có lúc, nàng ta có thể ban cho ngươi vạn lượng hoàng

kim, nhưng nói không chừng chỉ một khắc sau, đã vô duyên vô cớ trở mặt.

Cũng có lúc, ngươi vẫn nhất mực cung kính, cố gắng duy trì mối quan hệ

tốt đẹp, nhưng nói không chừng chỉ đảo mắt một cái nàng ta liền quất

ngươi một roi, hơn thế lại còn hạ lệnh phong tỏa việc sinh ý của nhà

ngươi nữa.



Vì vậy, khi nghe thấy những lời đồn đãi này Lan Lăng

Vương vẫn không tin, đám người Dương Thụ Thành và Phương lão cũng cùng

chung suy nghĩ.



Trương Khởi ngẩng đầu, chống lại những ánh mắt

đang khóa chặt vào người mình của đám người Lan Lăng Vương, khẽ mỉm

cười, từ trong lòng móc ra miếng ngọc bội kia, "cộp" một tiếng đặt lên

trên bàn!



Quả nhiên là sự thật!



Mọi người, ai nấy đều hít

sâu không thể tin, riêng Lan Lăng Vương lập tức cầm ngọc bội kia lên

quan sát mấy lần, rồi híp mắt hỏi: "A Khởi đã dùng cách gì?". Hắn cúi

đầu, mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, phụ nhân này, luôn khiến hắn vĩnh viễn nhìn không thấu. Cứ một lần rồi lại một lần, lúc hắn cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả thì lại bị nàng ném ra một viên mê đan.



Đối mặt với nghi vấn của Lan Lăng Vương, Trương Khởi chỉ trừng mắt cười khẽ đáp: "Không nói cho mấy người!".



Lan Lăng Vương thấy thế liền cười khổ lắc lắc đầu, hắn phất tay ý bảo mọi

người lui ra. Chờ trong sân an tĩnh lại, hắn mới tiến lên một bước ôm

lấy Trương Khởi, trầm giọng nói: "Hồ hoàng hậu này, có chút tương đông

với bệ hạ, làm việc cũng hay tùy hứng. Lúc biết nàng đáp ứng lời mời của nàng ta, ta còn thấy thật lo lắng". Hắn thật thấp cười một tiếng, rồi

nói tiếp: "Không nghĩ tới, một phen uổng phí tâm tư rồi!".



Trương Khởi bị hắn ôm lấy từ phía sau, cũng không xoay người, chỉ quay đầu

lại. Nàng vươn cái lưỡi thơm tho, nhẹ nhàng phác họa bờ môi của hắn, nỉ

non gọi: "Trường Cung......."



Lan Lăng Vương bị tập kích bất ngờ, liền nhanh chóng đảo khách thành chủ, chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng

lại, hôn đến khi nàng hít thở không thông, mới khẽ đáp lại: "Ừm!".



"Cho thiếp mượn vài người, thiếp muốn làm một chuyện". Nàng nghịch ngợm nháy mắt với hắn, cười cười nói: "Chuyện này rất quan trọng, nhưng mà bây

giờ thiếp lại không thể nói cho chàng biết ngay được!".