Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 219 : Mật báo

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Lan Lăng Vương nghe

xong lắc đầu cười một tiếng, hắn thích nhìn bộ dáng nghịch ngợm, vui vẻ

hiện tại của nàng, dường như không còn phiền não, điều này khiến trái

tim của hắn thật thỏa mãn, trực giác rằng thế gian này, không có chuyện

gì quan trọng hơn nàng còn sống khỏe mạnh và cười một tiếng.



"Thế nào, có nên nhận lời hay không?"



"Nhận lời, nhận lời! Dĩ nhiên nhận lời!"



"Hì hì, chỉ biết Trường Cung là tốt nhất."



Không lâu sau, Lan Lăng Vương liền chọn vài người trong đám Thành Sử làm thủ

hạ của Trương Khởi, ngoài bọn họ ra, Trương Khởi còn thân hơn tự chọn

một người, đó chính là **.



Chung sống với bọn họ hơn một năm,

Trương Khởi đã hiểu tính tình đám người ** không ít. Như ** người này,

làm việc chẳng những có dũng có mưu, hơn nữa quả quyết dứt khoát, là một thủ lĩnh ưu tú.



Nhìn ** đứng trước mặt mình, Trương Khởi mỉm cười nói: "Dương tướng quân, ta có một việc muốn làm phiền ngài."



"Phu nhân cứ nói, ha ha."



"Vậy thì tốt, ta muốn ngươi tạo ra một lời đồn, nói ta là Đát Kỷ chuyển thế, Quốc chủ có được, giang sơn sẽ nguy hại,vận mệnh tất bại. Chỉ có võ

tướng giết người vô số, sát khí ngất trời, mới có thể trấn được hồ ly

tinh mê hoặc ngút trời!"



"Cái gì?"



** cứng đờ, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Trương Khởi.



Hắn đúng là không dám tin, thời đại này mặc dù hỗn loạn, mặc dù người Hồ đã bị tiêu diệt, cũng rất nhiều người làm việc hoang đường, nhưng mà, dù

là loại nữ nhân nào, cũng sợ nhất, kiêng kỵ nhất cái danh yêu nghiệt họa thủy. Mà bây giờ, người chủ mẫu này của mình, thế nhưng lại đưa ra yêu

cầu này?



Nàng không sợ lời đồn này sẽ kéo nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục sao?



Trương Khởi ngẩng đầu, nàng yên lặng nhìn **, nói nhỏ: "Dương tướng quân trước tiên chớ tức giận. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nếu như lời đồn đãi này

truyền ra, bình thường sẽ có hậu quả gì?" Hậu quả gì? Hậu quả là, thanh

danh của nàng bị phá hỏng hoàn toàn.



Mới vừa suy nghĩ tới đây cặp mắt ** đột nhiên sáng lên, hiểu rõ. Không đúng, thanh danh phu nhân trở nên tồi tệ, Quốc chủ các nước, sẽ không dám đặt chủ ý lên người nàng,

nói không chừng còn kính nhi viễn chi (*) với nàng. Mà triều đình và

nhân dân cùng nhóm nho sinh, sẽ coi nàng như cái đinh trong mắt, hận

không thể đuổi nàng đi xa. . . . . .


Hôn quân tự cho là rất giỏi, đem sinh mạng mọi người biến thành con kiến,

cho rằng thưởng cũng do hắn phạt cũng do hắn, sanh ra do hắn, chết cũng

do hắn, lúc này trong lồng ngực có một ngọn lửa giận không tên đang

thiêu đốt hừng hực. Đối với Cao Trạm mà nói, cuối cùng hắn thích xem

nhất chính là ánh mắt sợ hãi, kính sợ của người đời.



Bây giờ nhìn lại, mình nhân từ với tiểu tử Cao Trường Cung kia là hoàn toàn không cần thiết!



Sau khi ngồi xuống, hắn phất tay nói: "Ngươi không phải sợ." Một câu vừa nói ra, Trịnh Du quả nhiên không sợ.



Cao Trạm không chớp mắt nhìn chằm chằm Trịnh Du, đột nhiên nói: "Nghe nói

ngươi cam kết với Cao Trường Cung, ba tháng sau hòa ly với hắn?"



"Vâng,vâng."



"Lời này không cần để ở trong lòng." Đây là nói, bệ hạ sẽ khiến bọn họ không thể hòa ly? Trịnh Du mừng rỡ trong lòng, nàng âm thầm cắn môi: Kế sách

của mình một mũi tên hạ hai con chim, cuối cùng hoàn thành mũi tên thứ

nhất!



Lúc Trịnh Du lui ra thì Cao Trạm chậm rãi nói: "Về sau tiểu tử Trường Cung kia nói gì, nhớ truyền cho trẫm biết. Đúng rồi, nói cho

Hòa Sĩ Khai cũng giống như vậy."



"Vâng."



Lúc Trịnh Du thối lui khỏi cửa chính của am ni cô thì nàng nghe thấy Cao Trạm cười lạnh

với Hòa Sĩ Khai nói: "Ơ, Sĩ Khai ngươi có nghe thấy không? Có người nói, trẫm muốn lấy lòng Trường Cung. Trẫm đường đường là thiên tử, còn phải

làm vui lòng một thần tử như hắn? Sĩ Khai, ngươi lập tức đi truyền lệnh, nói, ba ngày sau, hoàng hậu mở tiệc trong cung, Trương thị kia không

phải được hoàng hậu ban cho một khối ngọc bội sao? Để cho nàng vào cung

tạ ơn hoàng hậu nương nương."



Trong lúc Trịnh Du âm thầm cười

lạnh, hả hê khi mũi tên thứ hai của mình cũng thành công thì Hòa Sĩ Khai cùng mục đích với hoàng hậu ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Cao Trạm một cái, muốn nói lại thôi.



Hắn biết, lần này bệ hạ để Trương thị vào

cung có mục đích ra sao. Trong hai năm qua, có biết bao thê tử của thần

tử quyền quý, chính là một lần vào cung như vậy, đã thành vật trong lòng bàn tay của bệ hạ? Nói không chừng, Trương thị từ nay về sau, cũng sẽ

trở thành một thành viên trong hậu cung của bệ hạ.



Âm thầm thở dài một cái, Hòa Sĩ Khai bắt đầu suy nghĩ phải giải thích chuyện này với Hồ hoàng hậu như thế nào đây.



Trịnh Du trở về phủ Lan Lăng vương, liền nghe thấy chỗ chính viện truyền đến

tiếng cười vui vẻ của Trương Khởi và Lan Lăng Vương. Nàng dừng bước lại, lắng nghe tiếng cười một lúc, nàng không tiếng động cười lạnh mấy

tiếng.



Trong chớp mắt, ngày thứ ba đã đến.