Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 220 : Nhất lao vĩnh dật! (Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã!)

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Cao Trạm vốn đang chờ Hồ hoàng hậu ngoan ngoãn hạ chỉ để cho Trương Khởi vào cung thì lại

nghe Hòa Sĩ Khai đến truyền tin: Hồ hoàng hậu bị bệnh. Tối ngày hôm qua, nàng bị nhiễm thương hàn, hiện tại vẫn còn hôn mê không dậy nổi, xin bệ hạ hoãn lại mấy ngày.



Hoãn mấy ngày thì hoãn mấy ngày! Cao Trạm

cũng không để ý lắm, chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho Hòa Sĩ

Khai lui ra. Hòa Sĩ Khai mới vừa lui, Cao Trạm đột nhiên kêu hắn lại,

nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Cao Trạm nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Chứng bệnh có tên là thương hàn này, chỉ cần bảy ngày là có thể hồi

phục, ngươi đi nói cho hoàng hậu nương nương, bảo nàng điều dưỡng thân

thể cho tốt, trẫm hi vọng bảy ngày sau, có thể nhìn thấy hoàng hậu khang phục. Đúng rồi, nếu hoàng hậu bị bệnh, cũng không cần tùy tiện ra cửa,

đặc biệt là phủ Lan Lăng Vương kia!"



Bệ hạ đã biết cái gì sao?

Sống lưng Hòa Sĩ Khai chợt lạnh ngắt, lập tức cung kính dạ thưa, nhìn

thấy sắc mặt Cao Trạm chuyển biến tốt, lúc này mới từ từ lui ra.



Có điều, khi vừa lui ra khỏi đại điện thì trong lòng hắn đã thầm hạ quyết

tâm: Chẳng phải có câu Thần Tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn hay sao?

Chuyện này có muốn để ý tới cũng không được. Dù sao ý tứ hoàng hậu, ta

cũng đã chuyển tới chỗ Bệ hạ. Mấy ngày này, vẫn không đi đến chỗ Hoàng

hậu thì hơn, cứ giả bộ bệnh không ra khỏi cửa là được, kéo qua bảy ngày

này rồi lại tính tiếp!



Trong nháy mắt, sáu ngày vùn vụt trôi qua.



Ngày hôm đó khi lâm triều.



Cao Trạm và các đại thần sau khi nghị sự xong, liền phất phất tay, chuẩn bị phân phó bãi triều.



Lúc này, đột nhiên lại có một vị đại thần bước nhanh lên phía trước, cúi

người cung kính bẩm báo: "Bệ hạ, gần đây thần có nghe được một chuyện từ chỗ người Chu, nói là Đại quốc sư của nước Chu vừa lấy được một tấm

bia đá, mà từ trên bia đá kia, đã dự đoán được một Thiên Cơ."



Thiên Cơ?



Trong chính điện náo nhiệt hẳn lên. Trong vài năm nay, đã vài lần xuất hiện

nhật thực rồi. Ông trời hiền từ nhất, trong lúc sinh linh đồ thán sẽ

luôn vươn cánh tay cứu rỗi, thống nhất thiên hạ mang lại thái bình thinh trị, có lẽ đây cũng cơ hội tốt đối với mỗi quốc gia.



Cao Trạm cũng bị khơi lên hứng thú, hắn lần nữa ngồi xuống, cười nói: "A, Thiên Cơ gì vậy, nói ta xem thử!".



"Vị Quốc sư kia nói, Đát Kỷ bị tiêu diệt ở đời trước đã trùng sinh trở

thành phụ nhân khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc chúng sinh. Quốc sư còn nói, trước đây không lâu nước Chu bại trận, cũng là bại vào tay hồ ly

này!"



Cái gì?




Lý Ánh đặt chung rượu xuống, thở dài đáp: "Đúng, trước kia chúng ta luôn xem thường

ngươi, cũng không thích ngươi. Nhưng mà bây giờ lại không giống như

thế!". Nàng ta lại nhìn sang Lan Lăng Vương, nói tiếp: "Trường Cung lúc

này đã không giống ngày trước, với uy danh to lớn của hắn ở khắp thiên

hạ này, lại nguyện ý trân quý bảo bọc ngươi như vậy, chúng ta, cũng

không cách nào có thể tiếp tục đối đãi với ngươi như một cơ thiếp bình

thường được nữa!".



Nàng ta lại cười khổ nói: "Phụ nhân chúng ta, cho tới bây giờ đều là phu vinh thê quý không phải sao?".



Trương Khởi cũng hiểu, nàng nhìn ra xung quanh, hỏi: "Thu công chúa đâu? Ta

trở về Nghiệp thành cũng đã được một thời gian rồi, cũng không nghe

người ta đề cập tới nàng ấy!".



"Thu công chúa?", nghe Trương Khởi nhắc tới Thu công chúa, nụ cười trên môi Lý Ánh lại càng thêm khổ sở:

"Nàng ấy đã đến Nhu Nhiên rồi!". Mắt khép hờ, Lý Ánh chậm rãi nói: "Thu

công chúa tính tình trực sảng, thật ra thì con người của nàng ấy cũng

không xấu!"



"Ta biết!", Trương Khởi nói lời này hết sức dứt khoát.



Không nghĩ tới nàng sẽ thẳng thắn công nhận ưu điểm của Thu công chúa như

vậy, Lý Ánh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại rũ mắt cười khổ nói: "Ngày

Thu công chúa xuất giá , A Du nói nàng ta bị bệnh, không đi tiễn được.

Thu công chúa đã khóc lớn một trận, cũng từ khi đó, ta cũng không gặp

mặt A Du nữa!".



Lời này vừa nói ra, Trương Khởi không có bất cứ

phản ứng gì, ngược lại chỉ có Lan Lăng Vương cau mày lại, trầm thấp hỏi: "Vì sao nàng ấy không đi?".



Với sự thông minh của hắn, tất nhiên nghe ra được, việc A Du nói ngã bệnh chỉ là lấy cớ. Hắn không hiểu

Trịnh Du cùng Thu công chúa quan hệ tốt như vậy, tại sao trong thời khắc quan trọng nhất của nàng ấy lại không muốn xuất hiện.



Lý Ánh nhỏ giọng đáp: "Trong hai năm này, A Du vẫn đắm chìm trong thế giới của

riêng mình, tính tình càng ngày càng tối tăm tùy hứng".



Đây cũng

chính là đáp án. Là vì Trịnh Du tâm tình không tốt, cho nên nàng ta

không muốn xuất hiện, vì thế cũng chưa từng xuất hiện.



Lan Lăng

Vương chau mày lại, nói: "Nàng ấy không nên làm như thế". Nói tới đây,

hắn hơi nhếch môi, âm thầm suy nghĩ: tính tình càng ngày càng tối tăm

tùy hứng sao? Từ đó trong lòng của hắn không khỏi dấy lên cảnh giác.