Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 221 : Ý trời!

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Không giống với Lan Lăng Vương, Trương Khởi hiểu khá rõ con người của Trịnh

Du hơn, còn sớm nhìn thấu từ lâu, so với Thu công chúa trọng tình, Trịnh Du dường như cũng không quá đặt khuê mật này ở trong lòng.





Ánh lại tự rót cho mình một chung rượu, nàng ta vừa từ từ mím môi, vừa

nhẹ giọng nói: "A Khởi, trước kia còn trẻ không hiểu chuyện, đã đắc tội

với ngươi, hi vọng ngươi không ghi nhớ trong lòng!". Dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: "Có lẽ là do thành thân đã lâu, cho nên ta mới đột

nhiên phát hiện, A Khởi, ngươi thật sự mạnh hơn Trịnh Du nhiều."



Có lẽ là xuất thân từ tầng lớp dưới, nên bản thân Trương Khởi có những

điểm mà Trịnh Du không có, đó chính là, bất cứ lúc nào, vô luận là gặp

phải khốn cảnh gì, nàng vĩnh viễn sẽ không để cho lòng của mình trở nên

âm u, vĩnh viễn sẽ không tự vây mình trong thống khổ và oán hận. Kể cả ở thời điểm bất lực, ánh mắt nàng vẫn luôn thanh thản, dường như nàng đều cảm thấy may mắn vì những thứ mình đã có được. Nàng sẽ không oán trời

trách đất, sẽ không làm tổn hại người gây bất lợi cho mình, mà sẽ tích

cực , cố gắng giành lấy một cuộc sống rực rỡ khác.



Dường như,

người thiếu nữ này, cơ trí đến mức nhìn thấu cả thiên hạ rộng lớn, lại

tựa như đã từng trải qua một kiếp nhân sinh. Nàng minh bạch rõ ràng,

cuộc đời của một con người quan trọng nhất chính là sống cho thật tốt,

cố gắng vượt qua mỗi một cuộc hành trình khó khăn, vĩnh viễn sẽ không để bản thân phải chịu uất ức. Kể cả tiền đồ trước mặt là một mảnh tăm tối, không có đường để đi, nàng cũng muốn sống thật tôn nghiêm. Nàng cũng sẽ vĩnh viễn không vì bản thân mắc phải sai lầm mà trừng phạt chính mình,

hai năm trước, ở Trương Dương nàng đã từng tuyên bố trước bàn dân thiên

hạ muốn gả cho Lan Lăng Vương làm thê thì có bao nhiêu người đã cười chê nàng chứ? Không, phải là cả Nghiệp Thành, cả Tấn Dương ấy chứ? Ngay cả

chính nàng ta, lúc nhìn thấy Trương Khởi cũng luôn cười nhạo khinh

thường không phải sao? Nhưng mỗi lần như thế, vẻ mặt của nàng đều vô

cùng thản nhiên mà trong sáng. Đó là bởi vì, nàng biết, bản thân mình

cần gì, nàng cũng biết, cùng lắm thì thất bại, cùng lắm thì trở lại xuất phát điểm ban đầu, cũng không đến nỗi phải hai bàn tay trắng.......

Trong nhân thế này, chỉ cần còn sống, liền có cơ hội, sẽ gặp được ánh

mặt trời. Có lẽ trong mắt nàng, tôn nghiêm, cho tới bây giờ là bản thân

mình tự cho phép, chứ không phải là người khác.



Tính tình trong

sáng minh bạch như ánh mặt trời kia của nàng, thật ra thì so với Trịnh

Du càng làm cho người ta thoải mái hơn. Trịnh Du, có tầm mắt quá hẹp,

hơn nữa hai năm nay sống trong oán hận, khiến cho bản thân nàng ta trở

nên cô độc đến đáng sợ.



Cuối cùng, một khi thái độ đã thay đổi thì tâm tình cũng liền biến đổi theo.



Không nghĩ tới có một ngày Lý Ánh sẽ nói ra những lợi khen ngợi mình như vậy, Trương Khởi không khỏi cười một tiếng, nàng liếc mắt nhìn về phía Lan

Lăng Vương, trong đôi mắt đẹp ánh lên mong đợi, chờ hắn cũng tới ca ngợi một câu.



Vẻ mặt như vậy, khiến Lý Ánh không khỏi buồn cười, Lan

Lăng Vương cũng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn vươn tay, vuốt vuốt mái
vậy. Viết hưu thư này, Trường Cung cũng không đành lòng, nhưng mà hắn vì chuyện này đã cố ý giao phó cho lão nô, hắn nói, bất luận như thế nào,

không thể bởi vì hắn nhất thời không đành lòng, mà khiến cho A Khởi tổn

thương!".



Trương Khởi nghe đến đấy, liền khẽ nói: "Trường Cung,

hắn, thật có lòng!". Nàng biết để viết ra phần hưu thư này hắn đã phải

khó khăn đến thế nào, nhưng vì muốn bảo hộ nàng, hắn vẫn viết!



Nhìn thấy Trương Khởi cất bốn tờ giấy kia xong, Phương lão liền nhếch miệng

cười một tiếng, bất tri bất giác, ánh mắt của lão chuyển đến bụng Trương Khởi, thầm nghĩ: cũng không biết lúc nào thì có thể để cho ta ôm Tiểu

Chủ Tử? Cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến điều này, Phương lão

lại cảm thấy cả người lâng lâng, bước đi còn nhanh hơn cả người trẻ

tuổi.



Nhìn Phương lão cười ha hả đi ra, Trương Khởi kinh ngạc

trừng mắt nhìn, thầm nghĩ ngợi: mới vừa rồi nhắc tới Trịnh Du, mặt lão

còn tiếc hận than thở, thế nào mà vừa chớp mắt lại trở nên vui mừng như

vậy?



Cũng giống như Trương Khởi, sau khi tiễn Lan Lăng Vương đi, Trịnh Du liền ngồi lên xe ngựa, trở lại Trịnh phủ.



Trịnh mẫu đang ở trong phòng nàng ta, đợi đến khi nữ nhi này cung kính thi lễ với mình xong, bà ta liền vẫy lui chúng tỳ, nhẹ nhàng nói: "A Du, Cao

Trường Cung đã đi, đây chính là một cơ hội tốt!"



Trịnh Du cũng

hiểu ý tứ của mẫu thân, trên mặt nàng ta tràn ra ý cười, thấp giọng nói: "Nữ nhi cũng cho là vậy, đây chính là cơ hội khó có được". Nói tới đây, giọng của nàng ta lại thấp xuống một chút, cười lạnh nói: "Đây cũng

chính là ý trời".



Giọng nói của nàng ta tuy nhỏ, nhưng Trịnh mẫu

lại nghe hết sức rõ ràng, bà ta gật đầu nói: "Không tệ, đây chính là ý

trời!". Bà ta nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "Trịnh thị chúng ta không thể không có tiểu tế Cao Trường Cung này, cho nên, đây cũng là ý trời!"



Trịnh Du thấy mẫu thân đồng ý, vẻ mặt nhất thời tươi cười, nàng ta ngẩng đầu nói: "Mẫu thân có ý kiến gì hay không?"



"Ta muốn nghe A Du nói trước!"



Trịnh Du cúi đầu, nàng ta nheo mắt lại đáp: "Nữ nhi cho là, phải giải quyết

Trương thị đó, nhưng lại không để cho Trường Cung ghi hận. Chuyện này

cần phải làm một cách xảo diệu". Nàng ta nhìn ra xung quanh, thấy quả

thật không có người nào, lúc này mới lại gần Trịnh mẫu, khẽ thầm thì:

"Mẫu thân, nếu có thể khiến Bệ hạ cùng với Trương thị này ngủ với

nhau......."