Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 22 : Ai cũng không dễ

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Lúc ấy Tiêu Mạc và Trương Cẩm thân cận, người thấy được đông lắm, rõ ràng

giấu không được, tìm người đền tội cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đẩy Trương Khởi ra ngoài, cũng chỉ là để lửa giận của đại phu nhân có chỗ

ra, sao có thể thật sự ngăn được miệng người khác?



Nhưng Trương Tiêu thị cố tình nói như vậy, cố tình làm như vậy.



Có lẽ, nàng ta chỉ cảm thấy Trương Khởi giữ lại cũng không có tác dụng

lớn, ngoài ra, nàng ta muốn mượn chuyện này, lộ ra lai lịch của Trương

Khởi.



Mặc kệ như thế nào, chuyện như vậy đối với Trương Tiêu thị chỉ là há mồm nói, đối với Trương Khởi mà nói, thì lại là sống còn.



Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.



Trán nàng đụng đất, nghẹn ngào.



Nghe được tiếng khóc của nàng, trên mặt Trương Tiêu thị hiện ra vẻ không

kiên nhẫn: cũng không xem mình là thân phận gì, chẳng lẽ còn muốn một

khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt nàng hay sao?



Trương Khởi

nghẹn ngào, không có khóc không ngừng như nàng tưởng tượng, mà là nằm ở

trên đất, âm thanh khàn khàn, tuyệt vọng nói: "Lời của mẫu thân, A Khởi

nghe lệnh là được."



Dứt lời, nàng từ từ từ bò dậy, lấy tay áo

giấu mặt, có vẻ đau lòng tuyệt vọng cực kỳ, nhưng vẫn quy củ cúi chào

Trương Tiêu thị, lúc này mới cúi đầu, bi thương, thất thiểu đi ra ngoài.



Mặc dù đi tới Trương trạch cũng ba bốn tháng rồi, nhưng bây giờ Trương

Khởi, vẫn xương nhỏ thịt ít, từ bóng lưng xem ra, rõ ràng là một đứa bé

gầy yếu non nớt.



Nàng đứng thẳng cúi đầu, bởi vì cố nén cất tiếng đau buồn, hai vai run run, đi vài bước, dưới chân nàng mềm nhũn, cả

người ngã xuống, nếu không phải có người đỡ, thì thiếu chút nữa té ngã

trên đất.



Trương Tiêu thị lạnh lùng nhìn nàng.



Trương Khởi vừa ra cửa, liền có một vị phụ nhân lại gần Trương Tiêu thị, nhỏ giọng
nghe giáo tậpgiảng bài xong, liền tiếp tục núp ở trong rừng cây, chờ lớp tiếp theo đến.



Cách nàng không xa, chính là cả đám cô tử đang cười hì hì, nghị luận, ở phía sau của nàng, là một con đường nhỏ lượn quanh hồ.



Mà rừng cây chỗ Trương Khởi, màu xanh lá cây đã càng ngày càng sâu, đứng ở phía sau cây, bóng người khó hiện ra.



Khi Trương Khởi nhàm chán đến có chút ngủ gà ngủ gật thì một cái tên quen

thuộc truyền vào trong tai của nàng, "Cao Trường Cung này ở nước Tề cũng không được ưa thích, nsao lại không động được?"



Cái gì? Trương Khởi rét, ưỡn thẳng lưng, không biến sắc nhích nhích, khiến đại thụ sau lưng hoàn toàn chặn lại thân hình.



Một âm thanh của người sắp ba mươi tuổi truyền đến, "Dù sao cũng là hoàng

tử một nước, dù mẹ đẻ ti tiện, bên cạnh vẫn phải có mấy tôi tớ trung

thành. Huống chi, nghe nói tuổi thơ của hắn thường bị khi dễ, sớm luyện

ra bản lĩnh cao."



"Bản lĩnh?" người trước đó cười nói: "Da mịn thịt mềm như thế, không phải luyện múa chứ?"



Nói tới chỗ này, hắn cảm thấy lời mình nói thật là tức cười, lập tức cất tiếng cười to lên.



Mới cười hai tiếng, hắn như nhớ tới cái gì, vội vàng ngừng miệng, nhìn

sang, lại nói: "Nhưng mà hắn dù sao cũng là sứ giả đất Tề, không thể

vọng động. Đoàn người tính toán tốt, phải ra tay lúc hắn trở về." Đưa

tay vỗ vỗ lang quânsắp ba mươi tuổi, hì hì nói: "Ngươi lo lắng cái gì?

Vũ Văn Hộ ở nước Chu có bản lãnh cỡ nào? Đó là quyền thần ngay cả hoàng

đế cũng có thể giết. Mẹ của ông ta bị người Tề bắt đi, cũng đã qua thật

nhiều năm, sớm đã bị người Tề chơi đến hư thúi chán ghét. Cao Trường

Cung này, địa vị kém xa mẫu thân Vũ Văn Hộ. Dù chơi đùa chết hắn, người

Tề cũng sẽ không đánh rắm."



Hắn hả hê chắp tay, "Tốt lắm, ta cũng phải trở về. Đám khốn kiếp kia chỉ sợ cũng tụ tại chỗ của ta, chờ ta

định ra hành động đấy."



Tiếng bước chân đi xa.



Lang quân sắp ba mươi tuổi còn lại thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, cũng quay bước rời đi.



Bọn hắn vừa đi, Trương Khởi liền nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây. Mà lúc này, giáo tập đã đến, học đường sắp mở khóa rồi.