Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 23 : Thất vọng

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Suốt cả buổi học, Trương Khởi có vẻ không yên lòng.



Nàng đứng ngồi không yên suốt nửa canh giờ.



Vừa tan học, Trương Khởi đã cúi đầu ra về. Mà bên cạnh nàng, đám cô tử lại

đang ríu rít nôn nóng: Xế chiều hôm nay, Quảng Lăng vương sẽ tới, họ

phải tranh thủ thời gian chuẩn bị trang phục và trang điểm.



Khi trở về phòng, A Lục nhìn thấy nàng từ xa liền vui vẻ chạy tới.



Ngẩng đầu lên trông thấy A Lục vô tâm cười rạng rỡ, vẻ mặt đơn thuần vui vẻ

thật lòng, tâm trạng Trương Khởi cũng tốt lên trông thấy.



Từ ngày đầu tiên quen biết A Lục, nàng đã thích tính tình đơn thuần trượng

nghĩa của A Lục. Những ngày sống chung với nàng thường khiến Trương Khởi có cảm giác như người thân. Từ thuở nhỏ, mẹ không thương cậu không yêu, đến Trương phủ lại càng không có một ai có thể xem như người thân.



Nhưng nàng nghĩ, giữa người thân là phải như vậy, đôi bên không nên giấu diếm lẫn nhau, có thể vô tư biểu lộ con người mình trước mặt đối phương, vừa nhìn thấy đối phương liền cảm thấy được sự ấm áp và yên tâm. Nơi nào có đối phương thì dù cho hoàn cảnh có cực khổ đến cỡ nào đi chăng nững

cũng không cảm thấy lo sợ.



Vì cảm giác này, nàng chưa bao giờ

quản thúc A Lục. Nàng nghĩ, dù sau này có ra sao, bây giờ chỉ cần còn

một ngày nàng sống yên ổn, nàng sẽ giữ nguyên tính cách này của A Lục

cho đến ngày đó, để mình và nàng ấy đều có thể cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng giữa người với người, nàng thật sự cảm thấy rất trống vắng rất cô đơn.



A Lục thở hồng hộc chạy tới trước mặt Trương Khởi, thốt

lên: "A Khởi A Khởi, Quảng Lăng vương sắp tới rồi, lần này ngài ấy thực

sự đến đấy."



Trương Khởi mỉm cười, trừng mắt nhìn nàng, nghịch ngợm nói: "Hôm nay A Lục lại muốn đi xem nữa ư?"



A Lục cũng không hề giấu diếm mà gật đầu lia lịa, "Đương nhiên ta muốn

đi." Dừng một chút nàng nhìn Trương Khởi, nói, "A Khởi, ngươi cũng đi

đi. Chúng ta cùng nghĩ cách, nhất định có thể trốn ra ngoài."



Lần này Trương Khởi không từ chối mà mỉm cười nói: "Được." Nàng sảng khoái như vậy lại làm cho A Lục ngỡ ngàng.



Trương trạch vào lúc này, có rất nhiều cô tử, chúng tỳ nữ đều đi ra cửa, người gác cổng lâu năm cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở để hai người Trương Khởi
Sau lưng thiếu niên là sứ giả nước Tề cao gầy, lão luyện tuấn tú.



Mãi một lúc sau, đám cô tử mới phản ứng, thiếu niên đi ở chính giữa giống như thị vệ kia hẳn là Quảng Lăng vương!



Đi sứ mà hắn vẫn còn đội mũ che mặt!



Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh thất vọng truyền đến không ngừng, cách

đó không xa, thậm chí có cô tử giận đến trào ra nước mắt. Họ hưng phấn

lâu như vậy, đợi lâu như vậy, hắn lại không lộ mặt mũi, tại sao lại thế?



A Lục cũng thất vọng, nàng thầm nói: "Xem ra không thể nhìn rõ mặt như sứ giả đằng sau kia." Nàng buồn buồn nhìn Trương Khởi, "A Khởi, sao ngài

ấy lại không lộ mặt?"



Trương Khởi cười không trả lời. Nàng nhìn

thiếu niên mạnh mẽ hiên ngang cưỡi hắc mã, thầm nghĩ: Với tính cách của

hắn, chắc hẳn không thích bị người ta vây xem giống đàn bà. Hắn không lộ mặt mới là bình thường.



Đội ngũ sứ giả càng ngày càng xa.



Đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đám cô tử cũng không có hứng thú đuổi theo. Có mấy cô tử ở bên cạnh khẽ nói: "Không biết có thật sự tuấn tú

không?” Ta thấy chỉ được cái tiếng vang, sự thật khó sánh được."



Trong tiếng huyên náo rầu rĩ không vui, Trương Khởi dắt A Lục lặng lẽ chạy về phủ.



Mãi cho đến khi vào phòng, A Lục vẫn còn thất vọng. Đi đi lại lại một lúc liền chạy ra ngoài.



Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trương Khởi cầm đồ thêu lên, tiếp tục công việc .



Cao Trường Cung đến!



Có lẽ, mình có thể nghĩ cách, lặng lẽ nói cho hắn biết tin có người muốn

bắt hắn. Nàng nhớ, Cao Trường Cung là người vô cùng không muốn thiếu

nhân tình người khác. Nói không chừng, khi mình nói cho hắn biết tin tức này đồng thời có thể nói ra yêu cầu của mình.



Nhưng, yêu cầu gì mới là thích hợp nhất đây?