Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 225 : Bại sự

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Trong khi nàng ta sung sướng hát hí khúc, thì tỳ nữ vội vàng tiến lên, đi tới sau lưng Trịnh Du năm bước, cúi đầu bẩm: "Bẩm Vương phi, Trương thị trở lại ——"



Trương thị trở lại!



Từ nữ kia nói Trương thị đã trở lại!



"Ầm" một tiếng, dưới sự kinh hãi của Trịnh Du, nàng ta lui về sau, hẫng chân đụng phải cây cột, làm nó đổ ập xuống đất.



Trong âm thanh ầm ĩ đó, đám người hầu đang vui vẻ vì tâm tình Trịnh Du đang

thật cao hứng cũng đồng loạt cả kinh. Bầu không khí trở nên lặng ngắt

như tờ, Trịnh Du từ từ quay đầu, nàng ta nhìn chằm chằm vào tỳ nữ vừa

bẩm báo, cơ mặt không khống chế được mà giật giật, có lẽ là quá căng

thẳng cho nên gương mặt vốn được coi là xinh đẹp, trong nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ .



"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?". Rõ ràng

là giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho tỳ nữ kia sợ đến mức

không ngừng run rẩy. Tỳ nữ lắp bắp nói: "Bẩm …Vương phi, nô tỳ vừa ra

ngoài xem xét, mới vừa… mới vừa rồi nhìn thấy được Trương thị, nàng ấy

đã trở lại".



"Trương thị trở lại?"



"Đúng, đúng vậy!"



"Vậy nhìn bọn họ, có tốt không?"



Tỳ nữ kia nghe không hiểu, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Du, lúng ta

lúng túng nói: "Ý của Vương phi là?". Thấy sắc mặt Trịnh Du âm trầm

xuống, nàng ta sợ hết hồn, vội vàng nói tiếp: "Tốt, rất tốt, vẫn giống y như bình thường ạ!"



Vẫn giống như bình thường sao? Chẳng lẽ, Hòa Sĩ Khai đã lùi kế hoạch lại? Đúng, nhất định là như vậy!



Hòa Sĩ Khai kia cũng thật là vô năng, một kế hoạch đơn giản như vậy mà lại còn trì hoãn, Hừ!



Trịnh Du vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, "Rầm" một tiếng, cửa viện nặng nề bị đẩy ra,

Thành Sử mang theo hai mươi hộ vệ trong tay cầm trường thương vọt vào.



Thành Sử vốn là con cháu nhà quan, người dong dỏng cao, dáng vẻ tuấn tú nho

nhã, thấy hắn mặt lạnh vọt vào, Trịnh Du không tự chủ lui về sau, sau

lưng mồ hôi lạnh chảy xuốngròng ròng. Lòng bàn tay, càng thêm ẩm ướt.



Trong tiếng bước chân dồn dập của đám hộ vệ, Thành Sử nhìn chằm chằm vào

Trịnh Du, không đợi nàng ta mở miệng, cũng không đợi người hầu cửa lên

tiếng trách móc, liền tay phất tay, trầm giọng ra lệnh: "Người tới, bắt

giữ Trịnh thị lại!"
ta?".



Trước khi đi, rõ ràng hắn đã hẹn ước Hòa ly với nàng ta,

còn nói xem nàng ta là muội muội của mình. Một người như hắn, cho tới

bây giờ, lời hứa luôn đáng giá nghìn vàng, làm sao còn có thể viết một

phần Hưu thư khác nữa? Nhất định là Trương thị đã giở trò quỷ!



Nghĩ tới đây, Trịnh Du oán hận nhìn chằm chằm Trương Khởi, hận đến cắn răng

nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn kêu lên: "Cái đó là giả , là giả! Ngươi không lừa được Trường Cung đâu, ngươi sẽ khiến hắn chán ghét! Nhất định sẽ

như thế!"



Nghe Trịnh Du khàn giọng chửi mắng, Trương Khởi cong

cong môi, chậm rãi nói: "Cái này là thật hay giả, thật ra thì không quan trọng", nhìn Trịnh Du, nàng lại nói tiếp: "Thật sự chẳng hề quan trọng, ngươi không cảm thấy như vậy sao?"



Trương Khởi đi từng bước một

đến trước mặt Trịnh Du, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn vẻ mặt oán hận cùng sợ hãi đến mức vặn vẹo của nàng ta, Trương Khởi nhàn nhạt nói: "L:úc ngươi và Hòa Sĩ Khai cấu kết với nhau, lừa ta đến hoàng cung thì

Hưu thư đã không còn quan trọng rồi, ngươi không cảm thấy thế sao?"



Trịnh Du nghiêm mặt kêu lên: "Ta không có, ta mới không có!". Nàng ta vội

vàng chuyển sang Phương lão, chảy nước mắt nói: "Phương lão, ta thật sự

không có, nàng ấy gạt người, nàng ấy muốn đuổi ta đi, muốn độc chiếm

Trường Cung".



Lưng của Phương lão dường như còng hơn một chút,

lão đi lên trước hai bước, cúi đầu nói: "A Du, Hưu thư là thật, Trường

Cung trước khi đi đã giao cho lão nô, nói là nếu như người làm chuyện gì thật có lỗi với A Khởi thì hãy để cho nàng ấy đưa ra". Dừng một lát,

Phương lão lại nói: "Lúc đi Trường Cung còn nói, gần đây tính tình của

người có điểm hơi cổ quái, thâm trầm không phải người bình thường có thể so sánh được. Hắn không thể bởi vì nhất thời không đành lòng, mà khiến A Khởi bị tổn thương. Cho nên, hắn đã sớm chuẩn bị trước hưu thư này".



Giọng nói của Phương lão trầm thấp chậm chạp, mang theo chút đau lòng cùng chút giải thoát.



Đối mặt với Trịnh Du, tình cảm của lão vẫn luôn phức tạp.



Phương lão, người mà Trịnh Du quen biết đã lâu, tất nhiên nàng ta cũng biết,

chuyện đại sự bậc này lão không thể nào nói láo được.



Lắng nghe

chăm chú, Trịnh Du ngây người không phản ứng, nàng ta vô thức nhìn vào

miệng Phương lão lúc mở lúc đóng, những lời lão nói phía sau, một chữ

cũng nghe không lọt. Trong đầu chỉ ong ong quay cuồng, vang vọng một

câu: "Lúc đi Trường Cung còn nói, gần đây tính tình của người có điểm

hơi cổ quái, thâm trầm không phải người bình thường có thể so sánh được. Hắn không thể bởi vì nhất thời không đành lòng, mà khiến A Khởi bị tổn

thương......."