Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 226 : Rốt cuộc Hòa ly

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Hắn bởi vì tính tình

nàng ta trở nên cổ quái? Nhiều lúc âm trầm không phải người bình thường

có thể đo lường được? Hắn không thể bởi vì bản thân nhất thời không đành lòng, mà khiến tiện nhân này bị tổn thương, dù chỉ là một chút?



Thì ra là trong mắt hắn, mình đã biến thành một phụ nhân ác độc, đã sớm là

phụ nhân ác độc rồi ! Hắn đã sớm nghĩ chu toàn, cũng đã sớm viết sẵn Hưu thư. Chuẩn bị tốt chờ nàng ta bước chân vào, nhớ đến những năm tháng

khi còn bé, nàng ta chân ngắn lẫm chẫm đi theo phía sau hắn, gọi "Hiếu

Quán", rồi khóe mắt lấp lánh ánh lệ, nấp ở phía sau hắn, nhìn hắn vì

mình liều mạng với người khác. Sau này lấy được lòng kế mẫu, cuộc sống

của nàng ta cũng dần dần tốt hơn, hắn cũng không còn là một hoàng tử cơ

hàn nghèo túng nữa. Lớn hơn một chút, nàng đứng ở bên này tường rào,

nhìn thiếu niên ngày nào càng ngày càng có tư thái thế gia trâm anh,

cũng càng ngày càng trở nên tuấn mỹ. Đại đa số thời điểm, hắn đều có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng dõi theo, sẽ tự nhiên quay đầu lại khẽ

mỉm cười.



Chính nụ cười ấm áp như mùa xuân ấy đã làm cho nàng ta không thể nào quên được, khắc sâu vào tận trong tâm khảm.



Về sau, khi đã trưởng thành, có thể nghị hôn, một ngày kia, khi lấy được

sự đồng ý của kế mẫu, nàng ta thật vui mừng chạy đến bên tường rào,

ngượng ngùng nhìn về phía chàng thiếu niên tuấn tú nói: "Hiếu Quán,

ngươi nhanh chóng trưởng thành, mẫu thân nói rồi, chờ ngươi được phong

Vương, ta liền có thể gả cho ngươi!". Con cháu Cao thị nếu không chịu

sự quản lý của bề trên nào, theo thường lệ đều có thể được phong Vương .



Phải mất bao nhiêu dũng khí, nàng ta mới nói ra được những lời như vậy, sau

khi nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên kia, khi

hắn còn đang trầm tư suy nghĩ thì nàng ta đã xấu hổ chạy mất.



Sau đó nữa liền giống như ước định, nàng ta vẫn một mực chờ đợi hắn.



Vốn sau khi hắn được phong làm Quảng Lăng Vương thì nàng ta đã không còn

nhỏ nữa, có thể thành hôn được rồi, nhưng không biết thế nào, kế mẫu

cùng với gia tộc lại vẫn có chút do dự. Có lẽ là sau khi lớn lên, nàng

ta trở thành một quý nữ mỹ lệ hiếm có của nước Tề ? Có lẽ là nàng ta dịu dàng hiền thục, làm cho nhiều đấng nam nhi tuấn kiệt động lòng với

mình. Có lẽ là do sự theo đuổi của đám người Dương Tĩnh, Lâu Nguyên

Chiêu khiến cho bọn họ bắt đầu tả chọn hữu tuyển, phân vân không ngớt.



Nhưng nàng ta vẫn một mực chờ đợi hắn, một mực chờ đợi.



Rồi một năm kia, một năm kia rốt cuộc cũng đã chờ được, Cao Diễn vừa lên

ngôi, hô mưa gọi gió khắp quần phương, mà người thiếu niên vẫn luôn thân thiết với Cao Diễn cũng bắt đầu phất lên như diều gặp gió, đầu tiên là

Quảng Lăng Vương, sau đó nữa lại phong làm Lan Lăng Vương.



Khi

biết gia tộc rốt cuộc cũng đồng ý để nàng ta gả cho hắn, thì nàng ta

không quản ngại rời cố thổ lên đường đến đất Chu ngàn dặm xa xôi để được gặp người ngày đêm mong nhớ. Nàng muốn chính miệng nói cho hắn biết,

nàng có thể gả hắn, hắn cũng có thể có thêm một thế lực mạnh mẽ chống

lưng rồi. Hắn không phải vẫn muốn đứng thật cao sao, vĩnh viễn không
cho mình là ai ? Nàng ta tưởng mình hiểu sâu biết rộng lắm sao? Chẳng

qua cũng chỉ là một yêu tinh chuyên mị hoặc nam nhân mà thôi, còn muốn

lên giọng giáo huấn mình sao?!



Lập tức, Trịnh Du thét to: "Câm miệng cho ta!"



Trương Khởi cũng rất biết nghe lời, nàng ta vừa hô lên liền lập tức ngậm miệng.



Thấy mọi nơi an tĩnh lại, Trịnh Du lần nữa cúi đầu, nhìn vào tên tuổi cùng

ấn triện của Lan Lăng Vương trên tờ Hòa ly còn lại, hung hăng cắn chặt

răng, vung bút lên dùng sức viết xuống tên của mình, rồi đóng dấu lên.



Theo tiếng bút lông rầm rầm rơi xuống đất, sắc mặt Trịnh Du trắng bệch như tờ giấy.



Trương Khởi liếc nàng ta một cái, không để ý đến tiếng cười điên dại kia, từ

trong tay áo ra bức Hưu thư, giao nó cho Trịnh Du, sau khi để cho nàng

ta xé toang xong, Trương Khởi cầm thư Hòa ly lên, thổi khô mực rồi cất

đi.



Khi nàng quay đầu thì Trịnh Du đã bước thấp bước cao đi ra hướng cổng chính.



Nhìn nàng ta đi ra, nhìn từng bước từng bước chân yếu ớt rời đi, Trương Khởi vốn rất vẫn bình tĩnh, cũng đột nhiên dấy lên chút hoảng hốt.





trong trí nhớ của nàng, Trịnh thị vẫn cùng với Cao Trường Cung bên nhau

đến cuối đời. Khi hắn sắp ba mươi tuổi, sau khi bị bắt uống thuốc độc

diệt thân thì nàng ta cũng vào am làm ni cô.



Đã từng, nàng cho là mình vĩnh viễn cũng không chiến thắng được số mạng, không chiến thắng được nữ nhân này.



Nhưng hôm nay, trong cái nhìn chăm chú của chính mình, nàng ta đang từng bước từng bước đi ra khỏi chính viện, từng bước từng bước đi ra khỏi sinh

mệnh của nàng cùng với Cao Trường Cung....



Nhìn theo bóng lưng Trịnh Du chậm chạp rời đi, Trương Khởi cúi đầu thở hắt ra.



Kết thúc, cuối cùng cũng đã kết thúc.



Dây dưa lâu như vậy, đối thủ đã từng khiến cho nàng ruột gan đứt ra từng

khúc này, rốt cuộc cũng hoàn toàn ra khỏi tầm mắt nàng, biến mất trong

trí nhớ của Trường Cung.



Mệt mỏi cầm lấy thư Hòa ly, Trương Khởi

quay sang nói với Phương lão: "Phương lão, đưa cái này đến người trong

tộc, nhờ Tộc trưởng xóa bỏ danh hiệu của Trịnh thị thôi."



"Vâng!".