Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 227 : Trở về cùng cự tuyệt!

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Phương lão cung kính

đi lên phía trước, lão ngước lên nhìn phu nhân trước mắt bởi vì tự tin

và vui vẻ nên phong thái càng ngày càng hơn người, nhỏ giọng nói: "Phu

nhân, có phải nên bắt tay vào làm giá y rồi hay không?". Thấy Trương

Khởi ngẩn ra, một lát sau mặt đỏ tới tận mang tai, Phương lão cười cười

ha ha nói: "Lúc gần đi, Trường Cung đã phân phó. Hiện tại đồ cưới cùng

sính lễ đều đã được chuẩn bị hơn phân nửa, chỉ chờ xác định hôn kỳ, liền phát hôn thư đến Nam Trần, A Khởi, giá y nếu không may từ bây giờ e là

không kịp".



Lần này, Phương lão vừa dứt lời, chúng hộ vệ ai nấy

đều cười híp mắt đi tới chúc mừng Trương Khởi, nghe bọn họ khen tặng,

Trương Khởi mắc cỡ không ngóc đầu lên được.



Trịnh Du mới ra khỏi

chính viện, liền nghe được tiếng cười nói rôm rả từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn có người nhắc tới "Hôn lễ", "Giá y", nhất thời, nỗi

uất hận xông ngược lên đỉnh đầu, miệng phun ra một ngụm máu tươi!



"Nữ lang, nữ lang!", chúng tỳ vội vàng vây tới, kịp thời đỡ lấy Trịnh Du đã giận đến bất tỉnh.



Khi Trịnh Du tỉnh lại lần nữa thì đã được đưa đến Trịnh phủ, mà bên ngoài

vô cùng lặng lẽ, quạnh quẽ. Thấy nàng ta đã tỉnh lại, một tỳ nữ tiến lên nói: "Nữ lang, Tộc trưởng bảo nếu người tỉnh thì trực tiếp đến gặp ông

ấy".



Trịnh Du nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ừm!".



Nàng ta bước xuống sập ngồi ở trước bàn nhỏ, quay về phía gương đồng nhìn

dáng vẻ bản thân không còn xinh đẹp tuyệt trần như xưa nữa, nhỏ giọng

hỏi: "Phu nhân và Tộc trưởng, bọn họ có nói gì không?".



"Tộc trưởng rất tức giận, phu nhân cũng thế".



Nghe thấy thế sắc mặt Trịnh Du càng trắng nhợt.



Thắt vạt áo, nàng ta đột nhiên đứng lên, nói: "Ngươi đi chuyển cáo với Tộc

trưởng, rằng ta muốn vào trong cung một chuyến, ngày mai sẽ tự đến bồi

tội với lão nhân gia người".



"Nhưng nghe nói Bệ hạ đã xuất cung

rồi", nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Du, tỳ nữ kia lại nói: "Chiến

trường đang rất căng thẳng, một canh giờ trước Bệ hạ đã rời khỏi Nghiệp

thành rồi ạ!".



Trịnh Du chán nản ngồi phịch xuống trên ghế.



Đúng lúc này, một tỳ nữ khác đi vào, sau khi thi lễ với Trịnh Du, liền nói:

"Nữ lang, Phủ Hòa thượng thư phái người tới nói, nữ lang có phải rất bận hay không? Theo như chuyện đã nói lần trước, sao vẫn chưa từng quay

lại".
ngọt ngào kêu: "Ca ca!". Mắt cong lên, mặc dù trong đó không hàn chứa

bao nhiêu ý cười, nhưng vẫn mềm mại nói: "Trường Cung, huynh đã nói, sau khi Hòa Ly sẽ nguyện nhận ta là muội muội, hiện tại ta tới chính là xin ca ca giữ đúng cam kết này". Tộc trưởng nói rồi, Trịnh thị nhất tộc

không thể không có Lan Lăng Vương che chở, phải biết, bọn họ cố ý thỉnh

cầu Lan Lăng Vương bồi dưỡng mười con em trong gia tộc, tám trong số đó

cho tới bây giờ vẫn chỉ là tiểu tốt, hai người mạnh nhất chẳng qua cũng

mới vừa lên tới chức Hiệu úy. Lần này đại chiến, liền có bốn người chết

đi, trong đó còn có cả hai người làm Hiệu úy kia.



Hơn nữa lần này Cao Trạm lấy đi năm vạn kỵ binh nên bọn họ cũng đều bị mang đi. Không

thể luôn luôn ở dưới trướng của Lan Lăng Vương nổi tiếng lấy công chính

trung hậu được. Chuyện này với gia tộc bọn họ mà nói, là một tổn thất

thật lớn. Rất có thể cả đời này, bọn họ cũng chỉ dừng lại tại đây, Trịnh thị nhất tộc, chắc là sẽ không tái xuất hiện một Đại anh hùng nào nữa.



Đồng thời, Kế mẫu của Trịnh Du cũng nói, không thể thành phu thê, thì làm

huynh muội cũng tốt. Về phần bản nhân Trịnh Du thì lại càng cảm thấy,

thế cờ này không thể không hạ, vì vậy mới vội vàng chạy đến đây.



Nghe Trịnh Du nói thế, Lan Lăng Vương liền cười cười, hắn vừa muốn đồng ý,

Thành Sử đột nhiên kêu: "Quận Vương". Hắn đi tới bên cạnh Lan Lăng

Vương, ghé vào tai hắn nói nhỏi mấy câu, người đứng gần mơ hồ cũng có

thể nghe được: "Cấu kết với Hòa Sĩ Khai..... Lừa gạt vào hoàng

cung....... thành đại họa.......".



Lắng nghe một lát, sắc mặt Lan Lăng Vương liền đại biến, hắn vụt quay đầu nhìn chăm chú về phía Trịnh

Du, nhìn chằm chằm một hồi, liền nhắm hai mắt lại, phất phất tay nói:

"Đi ra ngoài đi."



"Nhưng Trường Cung.......", Trịnh Du vội vàng hô lên.



Không đợi nàng nói xong, Lan Lăng Vương đã thật thấp cười một tiếng, cười

cười, hắn mệt mỏi nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "A Du, lưu lại chút sĩ

diện cuối cùng đi, đừng giằng co nữa". Đảo mắt hắn lại nói: "Nếu đổi

thành người khác, lúc này đã chết ở dưới kiếm của ta rồi!". Hắn nhìn

gương mặt Trịnh Du có vẻ già nua đi nhiều, trong bụng cũng không đành

lòng, nhưng nhiều hơn nữa vẫn là thất vọng.



Nhìn vào sắc mặt tái

nhợt của Trịnh Du , Lan Lăng Vương vọt xoay người, hắn vừa đi một bước

lại dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Chuyện quá khứ, qua

cũng đã qua. A Du ngươi bây giờ đã là thân tự do, hãy tìm một vị vị hôn

phu thật tốt sống qua ngày thôi. Cứ tính kế tới lui như vậy, ngươi không thấy mệt mỏi sao?". Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi!



Đưa mắt

nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương, sắc mặt Trịnh Du tái xanh, nàng

ta oán độc oan liếc Thành Sử một cái, rồi cắn răng rời đi.