Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 230 : Trương Khởi có thai!
Ngày đăng: 04:30 20/04/20
Trịnh Du phát hiện,
mọi chuyện dạo gần đây dường như quá thuận lợi. Trong lúc nàng ta lo
lắng thấp thỏm vì chuyện mang thai thì đột nhiên lại tình cờ tìm thấy
một quyển sách thuốc mà trong đó còn viết cả phương thuốc khiến người ta sinh non.
Lấy được phương thuốc này, Trịnh Du mừng rỡ, thừa dịp
không có người chú ý, nàng ta đứng hứng gió nửa ngày, quả nhiên khi trở
về liền ngã bệnh.
Sau khi bị bệnh, nàng ta lại náo loạn không
chịu cho mời đại phu, chỉ sai tỳ nữ mang đến cho mình vài vị thuốc.
Những vị thuốc khiến cho người ta sinh non kia đều được chúng tỳ nữ
ngoan ngoãn mang đến mà không hề dị nghị chút nào.
Uống xong thứ
thuốc kia xong, quả nhiên Trịnh Du liền cảm thấy đau quặn bụng. Tuy
nhiên nàng ta không ngờ rằng, loại thuốc này chẳng những khiến cho hạ
thân chảy máu không ngừng, hơn nữa còn sốt cao mê man suốt mấy ngày. Nửa tháng sau, mới có thể gắng gượng từ Quỷ Môn quan trở về.
Trải qua những ngày bệnh tật triền miên, nàng ta càng ngày càng lộ vẻ tiều tụy, càng trở nên già trước tuổi.
Bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, trong khi đó Trương thị
lại càng ngày càng phong quang vô hạn, xuân phong hả hê, điều này khiến
cho Trịnh Du cực kỳ oán hận, nỗi hận này ngày ngày đêm đêm , thời thời
khắc khắc vẫn luôn cháy hừng hực trong lòng.
Trong cơn oán hận ngút tời đó, nàng ta âm thầm tính toán: không thể bị động mãi như vậy được.
Nàng ta ngẫm nghĩ thật lâu, chỉ khi nào bản thân thay đổi được tình cảnh
này, chỉ khi nào lấy được lòng của Hồ hoàng hậu thì khi đó nàng ta mới
có thể gia nhập trở lại vào đám quý nữ, chỉ có lấy lòng người này, mình
mới có thể trả thù được Trương Khởi.
Vì vậy, vừa khỏi bệnh, nàng
ta liền gắng gượng kìm nén khó chịu, cắn tăng hoan ái cùng với Hòa Sĩ
Khai, sau đó liền nhờ hắn ta trợ giúp mình.
Nhìn thân hình gầy gò của nàng ta, Hòa Sĩ Khai nặng nề bấm lên ngực Trịnh Du một cái, sau khi lưu lại mấy dấu tay tím bầm, hắn ta nhìn người trước mặt nước mắt lưng
tròng, vui vẻ cười ha ha nói: "Cái này không phải rất dễ dàng sao? Ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, hiện tại lại người không giống người quỷ
không giống quỷ, tốt nhất thì ngươi nên khóc lóc một chút, nhất định có
thể chiếm được đồng tình của Hồ Thị!". Hắn ta chậc chậc hai tiếng, lại
nói: "Hơn nữa, Hồ Thị thật ra thì vẫn là một người dễ mềm lòng. Với dáng vẻ này của người mà đứng trước mặt bà ấy, muốn bao nhiêu đáng thương
liền có bấy nhiêu đáng thương, muốn ngoan ngoan liền có bấy nhiêu ngoan
ngoãn, bảo đảm sẽ có tác dụng". Hắn tiếp tục nói: "Tất nhiên, còn có một biện pháp. Ha ha, nhưng ngươi phải tình nguyện bỏ hết mặt mũi, nguyện ý hầu hạ Hoàng hậu nương nương giống như vừa hầu hạ lão tử, bảo đảm từ ấy về sau bà ta sẽ xem ngươi trở thành tâm can bảo bối của mình!".
Quả nhiên, khi Hòa Sĩ Khai vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Trịnh Du
đầu tiên là sung huyết đỏ bừng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên tái
nhợt.
Đối với Lan Lăng Vương không bao giờ phô trương mà nói, điều này có thể coi là phá vỡ đất hoang rồi.
Vừa nghe đến đồ ăn, không biết thế nào mà dạ dày Trương Khởi đột nhiên đảo
lộn một phen, nàng nhíu mày, đưa tay đẩy tỳ nữ ra, chạy đến bên khe rãnh nôn mửa liên tục.
Sau khi nôn khan mấy cái, trong dạ dày thoải
mái cũng thoải mái hơn hẳn, Trương Khởi dùng khăn tay lau lau môi, lại
uống nước súc miệng, cả người cuối cùng cũng dễ chịu chút ít. Bà lão kia nhìn nàng, ánh mắt lóe lóe, rốt cuộc cũng tiến lên cẩn thận hỏi: "Vương phi, có cần mời đại phu không?"
"Mời đại phu làm gì?"
Bà lão kia lại nhỏ giọng nói: "Vương phi thành hôn đã mấy tháng rồi, mới vừa rồi lại nôn như vậy......."
"Đùng ——" một tiếng, đầu óc Trương Khởi liền vỡ lẽ. Thời gian này, nàng vẫn
có chút không thoải mái, mà cảm giác không thoải mái lại rất quen thuộc.
Trong lúc nàng khẩn trương nắm chặt tay lại thì lại nghe thấy một loạt tiếng
bước chân truyền đến, Dương Thụ Thành chạy tới, bẩm báo: "Vương phi,
Quận Vương nhận được lệnh khẩn của Bệ hạ, trong vòng ba ngày phải về đến Tấn Dương, hiện tại phải lập tức lên đường. Ngài ấy báo người nên chuẩn bị một chút". Nói tới đây, hắn lại nói: "Quận Vương còn nói, đoạn đường này sẽ đi cả ngày cả đêm, Vương phi cần chuẩn bị ít đồ ăn trên xe ngựa, tránh cho bị đói!".
Vội vàng giao phó xong, Dương Thụ Thành liền xoay người rời đi.
Đang lúc này, Trương Khởi kêu: "Dương tướng quân."
Dương Thụ Thành quay đầu lại.
Nét mặt Trương Khởi có chút kỳ quái, cứ muốn nói lại thôi, cắn môi lên tiếng: "Ta ở lại Lạc Dương thôi!".
Nàng còn tưởng rằng Dương Thụ Thành sẽ hỏi han này nọ, vậy mà lời vừa ra
khỏi miệng, lại thấy hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thần cũng cho là
Vương phi nên lưu lại Lạc Dương thì tốt hơn, bốn ngày rong ruổi chạy về
Tấn Dương, thật sự quá gấp gáp, sau khi trở về, chí ít người cũng phải
nghỉ ngơi mất mấy tháng. Còn không bằng nghĩ chậm rãi trở về thì hơn!".
Nói tới đây, hắn cũng không đợi Trương Khởi trả lời, liền chắp tay sải bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trương Khởi thầm nghĩ: hiện tại mới chỉ có chút cảm giác, đại phu cũng chẩn không ra được, nói cho người nào đó nghe
chỉ sợ chàng lại phân tâm. Không bằng chờ xác định sẽ thông báo sau.
Lúc này, trong lòng Trương Khởi đang tràn đầy vui sướng nhưng kèm theo đó
còn có cả lo sợ lẫn nghi hoặc. Cảm giác chồng chéo đan xen này cho đến
tận khi Lan Lăng Vương rời đi cũng không biến mất. Lần trước ngoài ý
muốn mất đi, nàng vẫn sợ mình sẽ không bao giờ có nữa, hiện tại rốt cuộc lại có cảm giác, chỉ sợ ngộ nhỡ không phải, nàng cũng không muốn mạo
hiểm thêm nữa.
Huống chi, lần này có lẽ là thật rồi. Trương Khởi cúi đầu dịu dàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng.