Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 229 : Trịnh Du mang thai!

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Thấy phủ Lan Lăng

Vương dần dần thở bình thường như trước, trong xe ngựa Trịnh Du khẽ thở dài một hơi. Nàng ta không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bản thân

có bị không khí náo nhiệt vui mừng này bức điên hay không?



"Nữ lang, trở về phủ sao?".



Trở về phủ làm gì? Kể từ ly nàng ta hòa ly quay về, địa vị so với trước kia hoàn toàn không thể so sánh được, hiện tại ngay cả một người hầu có

chút thân phận ở Trịnh phủ cũng dám lên mặt xem thường, chê cười không

ngớt, chỗ kia, đã không còn là nhà của nàng ta nữa rồi. Vội vã trở về

như vậy làm gì?



"Lại đi thôi!"



Mệnh lệnh của nàng ta vừa

hạ xuống, xe ngựa liền bắt đầu chạy đi. Trên đường phố ngu phu, xuẩn phụ đi qua đi lại, một số người vẫn còn đắm chìm trong không khí náo nhiệt ở đại tiệc trong phủ Lan Lăng Vương, đi tới chỗ nào cũng đều vang lên

tiếng nghị luận không dứt. Trịnh Du càng nghe càng phiền não, liền ra

lệnh: "Đi đến chùa một chuyến!"



"Vâng!", phu xe nhanh chóng chạy về phía Hòa Vân Tự ở gần đó.



Trịnh Du cúi đầu, từng bước từng bước đi tới. Thời gian này nàng ta luôn cảm

thấy đau lưng, vì vậy cước bộ cũng chậm rãi hơn nhiều.



Đang từ từ đi vào bên trong, bỗng nhiên, một giọng nam quen thuộc kêu lên: "A Du?", âm thanh này dường như có hơi chần chừ.



Trịnh Du ngẩng đầu lên, đối mặt với nàng ta là một gương mặt trẻ tuổi tuấn nhã, sáng ngời.



Người này không phải là Dương Tĩnh, người đã từng tâm tâm niệm niệm muốn lấy nàng ta hay sao?!



Không chỉ có Trịnh Du cả kinh, mà ngay cả chính Dương Tĩnh, khi nhìn thấy

gương mặt của Trịnh Du cũng ngây ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên: "A Du, làm sao ngươi lại già đi nhiều như vậy?". Hắn cũng chỉ thành hôn với Lâu Thất Nữ, sau đó đến Tấn Dương chơi mấy tháng mà

thôi, thế nào mà khi trở lại, mỹ nhân Trịnh Du của ngày xưa, liền già

đến mức độ này?



Dương Tĩnh vừa bật thốt lên lời này, chẳng khác

nào xé toạc vết sẹo trên người Trịnh Du. Huống chi, người xé vết sẹo đó, còn là người trước đây đã từng theo đuổi nàng ta? Thấy được sự vui mừng trong mắt Dương Tĩnh, đột nhiên, dạ dày Trịnh Du liền quặn thắt.



Cơn đau này tới quá mãnh liệt, Trịnh Du chưa kịp nói gì liền xoay người xông đến một lùm cây, che miệng nôn thốc nôn tháo.



Thấy nàng ta đau lòng đến mức độ này, Dương Tĩnh cũng chợt thấy hối hận, lẽ

ra không nên nói như vậy với nàng. Hắn lập tức cất bước tới gần, nhẹ

nhàng hỏi: "A Du, ngươi…?"



Lời vừa dứt, Trịnh Du liền thét to: "Cút —— cút cho ta ——"



Tuyệt không chừa cho Dương Tĩnh chút mặt mũi nào, khiến cho người bên cạnh

lập tức giận dữ, hắn cười lạnh nói: "Trịnh thị cho tới bây giờ, vẫn thật lớn lối nhỉ? Ngươi cho mình là ai chứ?".



Liếc nàng ta một cái,

hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, trước lúc đi còn căm hận nói: "Xem ngươi nôn thành như vậy, không phải là mang thai dã chủng của tên nam nhân nào

đấy rồi chứ?".




Nói tới chỗ này, Trịnh phu nhân cũng trầm lặng hẳn.



Bà ta không mở miệng, Ngô ấu cũng cúi đầu không dám mở miệng.



Cũng không biết trải qua bao lâu, Trịnh phu nhân mới khẽ nói: "Hủy những bức họa kia thôi!".



"À? Vâng", Ngô ấu hiểu được, thứ phu nhân nhắc đến, chính là bức họa muốn đưa cho Trịnh Du nhìn.



Trong lúc Ngô ấu xé những bức họa đi thì Trịnh phu nhân tự lẩm bẩm: "Hòa Sĩ

Khai này luôn kề cận bên Hoàng hậu, có lẽ nương nương đã coi hắn thành

của riêng mình. Chuyện của A Du cùng với Hòa Sĩ Khai, không thể để cho

Hoàng hậu biết. Có điều trừ điểm này không tốt, thì với sức ảnh hưởng

của hắn ta ở trước mặt Bệ hạ nếu A Du đi theo hắn, ít nhiều gì cũng còn

có chỗ tốt. Không phải Bệ hạ muốn khai đao với Trịnh thị chúng ta sao,

nếu có Hòa Sĩ Khai vào thời điểm mấu chốt nói đỡ cho một câu, cũng có

thể bảo vệ nhất thời bình an."



Nói tới đây, bà ta đã quyết định:

"Trong phòng ta không phải có một ít sách sao? Đem bản 《 phụ nhân Y Kinh 》 xen lẫn những sách kia đưa cho A Du xem. Đúng rồi, nếu như con bé

muốn thông qua ngươi lấy ít dược vật, cũng đừng hỏi nhiều, cứ nghe mà

làm."



Chắc hẳn là muốn trợ giúp Trịnh Du đánh rụng đứa bé trong bụng kia rồi, Ngô ấu gật đầu đáp: "Lão nô tuân mệnh!"



"Đi đi, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của con bé, có thay đổi gì, kịp thời đến báo cho ta biết."



"Vâng."



Nhìn theo bóng dáng Ngô ấu vội vàng rời đi, Trịnh phu nhân cười cười, đảo mắt bà ta lại quát lên: "Gọi Dương thúc tới đây."



"Vâng."



Không bao lâu, một hán tử bề ngoài bình thường đi tới. Nhìn hán tử kia một

lúc, Trịnh phu nhân mới nhỏ giọng nói: "Lão Nam, từ hôm nay trở đi,

ngươi liền đến chuồng ngựa trông coi. Nhớ, phải nhanh một chút khiến cho A Du tin tưởng ngươi, về sau mặc kệ tới chỗ nào, cũng do ngươi lái xe."



"Vâng."



"Nếu như phát hiện Hoàng hậu có điểm nào chú ý tới A Du và Hòa Sĩ Khai,

ngươi không phải cần hồi bẩm, cứ để A Du chịu trách nhiệm. Dù sao bất

luận như thế nào, không thể bởi vì một mình A Du, mà khiến cho hoàng hậu bất mãn Trịnh thị được, ngươi hiểu chưa?"



"Lão nô hiểu."



"Đi đi."



"Vâng."



Có lẽ, cuộc sống rực rỡ vẫn còn chờ ở khúc quanh nào đó.