Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 241 : Yên ổn

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Tết Dương Lịch năm 565 công nguyên đã qua ở trên đường.



Nhìn thành tường cao lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt, các quý phụ phát

ra một hồi tiếng cười vì sống sót sau tai nạn, họ liên tiếp thúc giục

người lái xe, nhìn đám người Hồ hoàng hậu chạy vào trong thành như gió

cuốn, Trương Khởi vẫn luôn được Lan Lăng Vương cẩn thận ôm vào trong

ngực giật giật, nhỏ giọng nói: "Trường Cung, chúng ta đã đến."



Nàng quay đầu lại thản nhiên cười, "Không cần ngồi cẩn thận thế, ta không bị lắc lư đâu."



Lan Lăng Vương chờ nàng nói xong thì hừ một tiếng, rồi hắn quay đầu nhìn về phía phong cảnh bên đường.



Nhìn lỗ tai dần dần ửng hồng của hắn, Trương Khởi liền thấy mê say, nàng đưa hai cánh tay ra ôm sát hắn.



Lúc này đây, các quý phụ đã đi trước vào thành Tấn Dương. Theo bóng dáng

đoàn người Lan Lăng Vương xuất hiện tại cửa thành, chỉ thấy nơi cửa

thành đầu tiên là yên tĩnh, sau đó, một hồi tiếng trống "Thùng thùng ——

thùng" liền vang dội đầu đường.



Mới vừa vào cửa thành, liền nghe

thấy tiếng trống như vậy, không chỉ chúng thân vệ, dù là Lan Lăng Vương

cũng rất kinh ngạc. Hắn vén rèm xe lên ngẩng đầu nhìn lại.



Tiếng

trống vẫn còn tiếp tục, trong quy luật tiếng trống, chỉ thấy một thiếu

niên đeo mặt nạ nhẹ nhàng múa ra. Hắn múa xoay tròn đến ngay giữa đường

phố thì tiếng khèn du dương truyền đến, hỗn hợp trong tiếng trống, còn

có tiếng tỳ bà, làm cho người ta phấn chấn như huyết mạch căng phồng.



Thiếu niên đeo mặt nạ vẫn đang nhảy, nhìn kỹ thuật nhảy của y cường tráng

mạnh mẽ, nhìn cái mặt nạ và bộ áo đen, những cô gái xinh đẹp lặng lẽ múa ra từ hai bên đường phố, nhìn vô số người trong hồng lâu xách theo giỏ

hoa, và đám người khâu ngừng tung lụa vụn màu đỏ lên trời. Trương Khởi

khẽ thốt lên: "Bọn họ đang nhảy 《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》."



Không tệ, những người này đang nhảy lại cảnh Mang Sơn đại thắng, Lạc Dương bị vây. Mặt nạ mà thiếu niên kia đeo giống mặt nạ của Lan Lăng Vương như

đúc, có vẻ cực dữ tợn nhưng lại được làm rất tỉ mỉ, dùng sự sắc xảo để

sinh ra hiệu quả hoa lệ!



Nghe được lời nhắc nhở của Trương Khởi, Lan Lăng Vương liền hiểu ra, hắn đi ra khỏi xe ngựa, đi đến trước đội ngũ.



Thấy hắn đi tới, bọn kỵ sĩ rối rít nhường ra một lối đi. Mà thiếu niên và

các thiếu nữ đang nhảy thì bắt đầu vây quanh Lan Lăng Vương mà múa.



Vũ điệu lần này có cảm giác như những phù thủy, động tác cổ xưa mà chậm chạp.
Con của mình mới vừa có bóng, tên háo sắc này đã nhớ thương, sắc mặt Lan Lăng Vương không khỏi đanh lại.



Cao Trạm cũng không buồn, hắn ta chậc hai tiếng, rồi nói: "Trẫm nóng lòng

không kịp đợi muốn thấy được con ngươi." Nói đến đây thì hắn ta hạ lệnh: "Người tới."



"Ở đây."



"Truyền ý chỉ của trẫm. Ngày sau

nếu Trương thị sinh ra một nữ nhi, thưởng hoàng kim ngàn lượng, nếu sinh ra một nam hài, thì cho nó một cây cọc gỗ."



Sự đối xử khác biệt

này, làm cho thái giám ngẩn ra, Lan Lăng Vương cũng cười khổ không

ngừng. Nơi này, Cao Trạm vẫn còn nhép nhép cái miệng, lẩm bẩm nói: "Phu

thê như thế nên sinh nữ nhi, nhiều nữ nhi chút, nếu là nhi tử, thì không bằng sinh một cây gỗ."



Nghe đến đó, Lan Lăng Vương đã hoàn toàn

tối mặt, hắn đứng bật lên, chắp tay với Cao Trạm, lớn tiếng nói: "Thần

cáo lui." Dứt lời vung tay áo một cái, sải bước đi ra ngoài.



Lần

này Lan Lăng Vương vô lễ vậy, chẳng những không khiến Cao Trạm tức giận, ngược lại làm cho hắn ta mừng rỡ ha ha. Trong tiếng cười của Cao Trạm,

Lan Lăng Vương bước nhanh ra khỏi hoàng cung.



Trở lại vương phủ

thì đại phu đã bắt mạch xong, đúng như bà lão kia nói, Trương Khởi mang

thai rồi, đã có ba tháng. Đại phu còn nói, mặc dù ở thành Lạc Dương bị

kinh sợ khủng hoảng mấy tháng, nhưng Trương Khởi rất khỏ, đứa bé không

có gì đáng ngại.



Mùa xuân năm 565 công nguyên lại tới.



Theo hoa xuân nở rộ đầy trời, danh vọng của Lan Lăng Vương thật như mặt trời ban trưa. Lần này hắn đã cứu các quý phụ, mà mấy quý phụ này được cứu

trợ trong lúc tuyệt vọng, liền có lòng cảm kích phức tạp dành cho Lan

Lăng Vương.



Đồng thời, Hồ hoàng hậu và các quý phụ đều cảm kích

Lan Lăng Vương và Trương Khởi. Lúc này nàng ta đã sớm quên mất từng có

mâu thuẫn với Trương Khởi ở thành Lạc Dương, rất nhiều trường hợp mà các quý phụ tụ hội, đều mời Trương Khởi tham gia.



Theo Trương Khởi

chính thức đi vào trong vòng quý phụ nước Tề, hình bông gạo che giấu vết sẹo trên trán nàng, cũng gắn liền với thời gian, khiến các cô nàng Tấn

Dương rối rít bắt chước, tới sau cả đám người ở Nghiệp thành Lạc Dương, cũng bắt đầu thịnh hành vẻ cây bông gạo.