Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 240 : Rời đi

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Trịnh Du bổ nhào về phía trước, thấy nàng ta nhào vào đầu kiếm, tay cầm kiếm

của Lan Lăng Vương cũng không hề nhúc nhích, theo một tiếng "phập", kiếm liền vào thịt, Trịnh Du khạc một ngụm máu tươi ra xong rồi ngẩng đầu

nhìn về phía Lan Lăng Vương. Thấy nàng ta ngẩng đầu muốn nói, Lan Lăng

Vương lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó, dứt khoát rút bội kiếm cắm trên ngực nàng ta ra.



Kiếm vào thân thể con người, lúc rút ra chính

là lúc người tắt thở. Trịnh Du không ngờ hắn lại ác thế, há to mồm liên

tiếp khạc ra bọt máu xong liền im lặng té xuống đất. Cho đến chết, cặp

mắt nàng ta vẫn mở thật to.



Lan Lăng Vương khuỵu gối ngay tại

chỗ, hắn vươn tay, từ từ phủ mắt Trịnh Du, vuốt nhẹ xuống nhưng mí mắt

Trịnh Du vẫn chưa từng khép lại. Hắn nhỏ giọng nói ra: "A Du, đến lúc

này ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Vì cái gì mà ngươi cố chấp si khổ như

thế? Điều gì khiến ngươi từng bước từng bước đi tới tình trạng hôm nay?

Ta dù có lỗi, nhưng sống trên đời, ai chưa từng đi qua đường quanh co,

ai chưa từng phạm sai lầm? Lớn lên vốn phải trả giá thật lớn. Chỉ cần

còn trẻ, sai lầm rồi, quay đầu lại là được. Danh lợi địa vị, có lúc cũng phải bỏ qua một chút. Cam lòng bỏ, có bỏ mới có được, ngươi không muốn

bỏ, làm sao có thể lấy được?"



Âm thanh êm tai của hắn truyền đến, khàn khàn mà thê lương, sau khi nói xong lời này, Lan Lăng Vương đưa

tay phủ mí mắt nàng ta lần nữa, lần này, nàng ta đã khép lại cặp mắt.



Xử lý Trịnh Du xong, Lan Lăng Vương có vẻ hết sức mệt mỏi, hắn khàn khàn nói: "Hôm nay không gặp những người Chu kia."



"Vâng"



Nhìn thi thể Trịnh Du một cái, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Hậu táng nàng ấy đi."



"Vâng"



Chiều nay, hai người cực kỳ mệt mỏi, ngã ở trên giường liền ôm nhau ngủ thật say.



Sáng ngày hôm sau, Trương Khởi mở mắt ra thì Lan Lăng Vương đã đi mất. Biết

hắn bận rộn nên Trương Khởi cũng không để ở trong lòng.



Lúc này Lan Lăng Vương lại tới trong trang tối hôm qua.



Vác tay đứng dưới buội phù dung, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói ra: "Đem Tô Uy tới."



. . d.đ l.q đ. Lần này trong mấy quan lớn người Chu bị bắt có cái người mà hắn nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp.



Chỉ chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến.



Xa xa thấy Lan Lăng Vương, sắc mặt Tô Uy liền phức tạp dừng bước. Mà lúc này, các người hầu đều đã lui ra.



Dừng một lát, Tô Uy đi về phía Lan Lăng Vương. Đi tới phía sau hắn, y nhỏ giọng kêu: "Lan Lăng Vương Cao Trường Cung?"
"Uh."



"Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, cũng sẽ không bỏ nàng lại một mình."



"Ta biết rõ."



"Ta sẽ sống thật tốt. Mãi đến khi nuôi con lớn thành người."



Không biết tại sao, hắn vừa nói xong, trong mũi Trương Khởi đột nhiên đau xót, nước mắt liền tràn mi ra.



Trong trí nhớ, hắn không sống qua ba mươi tuổi, hiện tại hắn đã 24 - 25 tuổi, nếu như hắn không rời khỏi nước Tề, sợ là bọn họ không còn mấy năm sống dễ chịu rồi.



Những chuyên này, nàng không cách nào nói ra khỏi

miệng, nàng vẫn khát vọng hắn cam tâm tình nguyện rời khỏi nước Tề, nản

lòng thoái chí tự làm lựa chọn. Bởi vì nàng biết, nếu như nàng ép buộc

hắn rời đi, không nói rất khó thành công, dù rời đi, hắn cũng sẽ canh

cánh trong lòng lúc nước Tề gặp nạn, thậm chí cả đời cũng khó có nụ

cười.



Lan Lăng Vương không nhận thấy sự khác thường của Trương Khởi, hắn còn vùi mặt ở đỉnh đầu của nàng, nói: "Tiêu Mạc đi rồi."



"Cái gì?" Trong giọng nói của Trương Khởi có chút kinh ngạc. Chỉ chút mà thôi.



Lan Lăng Vương thở dài một cái, nói: "Hắn viết một phong tấu chương, chừng

hơn ba vạn chữ, sau đó để quan ấn lên thư xong liền rời đi. Khi bệ hạ

phát hiện thì hắn đã rời đi hai ngày. Người này cũng thông minh, mặc dù

bệ hạ phái người truy tìm, cũng không công mà về."



Dừng một lát,

Lan Lăng Vương nói: "Tiêu Mạc đã viết ra 30 đề nghị trong tấu chương đó, phân tích quân thần được mất của nước Chu và nước Trần. Cuối cùng lại

nói, nước Tề có quốc quân như vậy, dù Quản Trọng tái thế, Tôn Thế trong

triều, sợ cũng không thể cứu vãn. Vì vậy, 30 đề nghị của hắn chỉ là

người si nói mộng thôi. Bệ hạ xem rất là tức giận, thiếu chút nữa đã đưa tất cả người Tiêu phủ lên pháp trường làm thịt."



Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương trầm mặc, Trương Khởi cũng trầm mặc.



Nàng đã từng nói, nàng muốn Tiêu Mạc rời đi nước Tề, hôm nay hắn thật rời đi.



Rời đi tốt, rời đi đất thị phi này, dựa vào tài trí của hắn, không khó giữ được tính mạng trong loạn thế.



Đối với Tiêu Mạc, tình cảm của Trương Khởi rất phức tạp rất phức tạp, trong tình cảm, làm như có hận, làm như có oán, lại có cảm kích, có than

tiếc, không muốn bỏ. Vô số cảm xúc rối rắm nên cuối cùng nàng lại chỉ

mong hắn có thể hạnh phúc, chỉ mong đời hắn tìm được một người có thể

đầu bạc răng long. Dù không tìm được, chỉ cần hắn có thể bỏ được mình,

nguyện ý lấy thê nạp thiếp, sanh con dưỡng cái, thì cũng cực tốt.