Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 239 : Trịnh Du chết!

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Trương Khởi xông đến quá gấp, liều mạng mà chạy tới. Nhưng, nàng dù sao cũng

chỉ là phụ nhân chân yếu tay mềm, phản xạ thần kinh căn bản không thể

nào sánh được với những đấng nam nhi hàng năm chinh chiến.



Vì vậy, tuy nàng xông vọt lên trước, nhưng lại té nhào xuống đất, mà lúc này, mũi tên "vèo" một tiếng bắn xé gió lao đến!



Lan Lăng Vương vội vàng quay đầu, nhìn người đang bị mũi tên bắn xuyên qua

hô to: "Dương Thụ Thành!". Người vừa lao ra đỡ tên cho Lan Lăng Vương

chính là Dương Thụ Thành, hắn vừa phát hiện có người bắn tên, trong vô

thức liền xông thay Lan Lăng Vương cản mũi tên này.



Dương Thụ

Thành trúng tên, bổ nhào về phía trước rồi khuỵu xuống đất. Hắn vươn tay muốn rút tên ra, nhưng tay vừa mới đưa được một nửa, liền tê dại không

còn nửa phần hơi sức. Ngẩng đầu vội vàng nhìn đám người Lan Lăng Vương

và Thành Sử vây tới, cười nói: "Quận Vương, thật may là ty chức đã chặn

lại. Mau xem xem, Vương phi có thể bị thương tổn gì không!".



Mới

nói ra mấy chữ này, hắn liền ngẹo đầu, gian nan thở hắt ra một hơi cuối

cùng. Lan Lăng Vương vươn tay rút tên ra, nhắm mắt lại khàn giọng nói:

"Mũi tên có độc!"



Cùng lúc đó, Lạc Dương Vương đã vội vàng hạ lệnh: "Nhanh, nhanh, bắt lấy người đã bắn mũi tên này!"



Không cần hắn hạ lệnh, dân chúng thành Lạc Dương đã tự phát xuất động. Người

nọ lại dám bắn tên giết ân nhân của họ, có xé xác ra cũng còn nhẹ.



Trong bầu không khí hỗn loạn đó, Trương Khởi được người nào đó đỡ dậy, cũng

không biết trải qua bao lâu, nàng liền được ôm vào một lồng ngực ấm áp

quen thuộc.



Ôm chặt lấy nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn vùi mặt vào dưới mái tóc dày đen như mực của nàng, không nhúc nhích.



Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, chúng tỷ tướng đi vào,

một người trong số đó khàn giọng nói: "Quận Vương, đã bắt được người

kia!".



"Người nào? Là ai ?"



Lý tướng cắn răng nói: "Là Trịnh thị! Người động thủ là một gia bộc của Trịnh gia, Trịnh thị đã từng có ân với hắn".



Cái gì?



Nghe thấy thế Lan Lăng Vương và Trương Khởi đều kinh ngạc ngẩng đầu. Trong

lúc kinh ngạc, Trương Khởi vội kêu lên: "Ngươi nói là Trịnh Du?"



"Vâng."




Lan Lăng Vương nghe thế cũng đã tỏ tường.



Hắn nhắm mắt, khẽ nói: "Còn có cái gì có thể nói?". Rồi bỗng dưng hắn trầm

mặt quát lên: "Trịnh thị, ngươi còn có cái gì để nói?".



Hắn liền đứng lên, vèo một cái rút bội kiếm ra, sau đó, từng bước từng bước đi về phía Trịnh Du.



Rất nhanh, mũi kiếm lướt đi như bay, lạnh lẽo chỉ vào cổ họng Trịnh Du. Sau khi ép nàng ta phải ngẩng đầu lên, Lan Lăng Vương khàn giọng gọi: "A

Du", tiếng gọi này của hắn tràn đầy thất vọng: "Làm sao ngươi lại biến

thành bộ dạng này?".



Trịnh Du ngước cặp mắt vẩn đục lên, nàng ta

vô hồn nhìn vào Lan Lăng Vương, nhìn vào gương mặt mà từ khi bản thân

bắt đầu hiểu chuyện liền đã si mê kia, bỗng nhiên, nàng ta cười lên

khanh khách.



Trịnh Du cười điên cuồng, trong nháy mắt đó, nước

mắt cũng tuôn ra như suối. Cười cười mãi, nàng ta mới khàn khàn, lẩm bẩm hỏi: "Trường Cung, nếu như không có Trương thị, có phải ngươi sẽ rất

tốt với ta hay không?". Nàng ta chảy nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười, kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chằm, nặn ra từng chữ từng câu: "Nếu như không có nàng, có phải ngươi sẽ cùng ta ân ái đến lúc đầu bạc hay không?".



Nàng hỏi một cách chuyên chú mà chấp nhất, giống như câu trả lời của Lan

Lăng vương lúc này đối với nàng ta mà nói quan trọng vô cùng.



Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng ta, cau mày suy nghĩ một hồi, hắn từ từ

thu hồi trường kiếm, chậm rãi đáp: “Không có A Khởi?". Hắn từ từ quay

đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Trương Khởi đang duyên dáng yêu kiều đứng đó, lại lẩm bẩm hỏi: "Không có A Khởi?".



Hắn quay đầu lại, nhìn

Trịnh Du, nghiêm túc trả lời: "Nếu như không có A Khởi, có lẽ ta sẽ cùng ngươi, cùng nhau sống qua ngày, tựa như đại đa số đôi phu thê trên thế

gian này, nghiêm túc mà nói cũng sẽ không so đo, không biết vì sao mà cứ sống như thế!". Hắn rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nở một nụ cười, thở dài

nói tiếp: "Nhưng từ khi có A Khởi, những ngày như vậy, ta muốn cũng

không muốn nghĩ đến. Con người lúc còn sống, chỉ có mấy chục năm ngắn

ngủi. Nếu trong những năm tháng ngắn ngủi này lại cứ ngây ngô dại dột,

sinh chẳng biết tại sao mà sinh, đến chết cũng chưa từng cười vui qua,

như vậy thì cả đời này còn có ý nghĩa gì?".



Nói tới đây, Lan Lăng Vương nhàn nhạt lên tiếng: "Những ngày như vậy, làm sao có thể nói là

ân ái? Cũng chỉ là hai người đồng sàng dị mộng mà thôi. A Du, thành tựu

lớn nhất trong cuộc đời của ta, chính là gặp được A Khởi."



Câu

nói sau cùng vừa dứt, Trịnh Du bỗng dưng ngửa đầu cười như điên. Cười

cười, nàng ta đột nhiên bổ nhào về phía trước, mà ngực của nàng ta lại

lao thẳng vào mũi kiếm của Lan Lăn Vương!