Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 238 : Hắn đến đây!

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Trương Khởi thay một

bộ xiêm áo màu vàng nhạt, ngồi trước gương đồng trang điểm qua để che

dấu bớt vẻ tiều tụy, tái nhợt của mình, sau đó vội vã đi theo binh sĩ ra ngoài.



Vừa ngồi lên xe ngựa, nàng đã vội hỏi: "Đám người Thành Sử đâu? Cũng nên gọi cả bọn họ đến đó!".



"Vương phi nói rất phải, thần đã đi gọi bọn họ rồi ạ!". Người nọ cũng không

dám nói, trừ mấy người Thành Sử, thì trong số hai trăm hộ vệ Lan Lăng

Vương để lại đã có hơn một trăm người chết trong trận chiến lần này.



Lúc này, ngoài thành hơn mười dặm, tiếng la giết vang vọng thấu trời, ngay

cả mặt đất cũng ùng ùng chấn động. Mà thành Lạc Dương thì ngược lại, an

tĩnh đến quỷ dị .



Trương Khởi đi tới cửa thành phía Bắc.



Tại cửa thành, có khoảng ba đến bốn nghìn quân lính đứng im không nhúc

nhích, trên mặt của bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, không người nào không có vết

thương chồng chất, tia máu hằn lên trong mắt, nhưng một khắc này, hai

mắt của bọn họ lại sáng ngời, dường như chỉ cần cửa thành vừa mở ra, bọn họ liền có thể xông ra giết chết quân Chu.



Lạc Dương Vương vừa

đen vừa gầy đứng ở giữa cửa thành, thấy Trương Khởi đi tới, liền vội

vàng tiến lên nghênh đón. Mới vừa đi được mấy bước, thì lại nghe một

loạt tiếng bước chân truyền đến, hóa ra mấy người Thành Sử cũng vừa đến

nơi.



Đi lên trên tường thành liền có thể thấy được hình ảnh chém giết khốc liệt phía trước.



Lạc Dương Vương đi tới phía sau Trương Khởi, bởi vì kích động mà giọng nói

có chút rung động: "Có thể là viện binh của phe ta tới, cũng có thể là

người Chu không công được thành liền sử dụng khổ nhục kế".



Nói

tới chỗ này, hắn liền nhìn sang Trương Khởi, cho tới bây giờ, hắn vẫn

luôn có một niềm tin, không, phải nói rằng, tất cả các tướng sĩ ở thành

Lạc Dương đều có niềm tin mới đúng. Đó chính là kể cả Cao Trạm có quyết ý bỏ quên thành Lạc Dương, thì Cao Trường Cung cũng sẽ tiến đến, bởi vì,

ái thê Trương thị của hắn ở nơi này. Hắn nhất định sẽ tới cứu nàng.



Trương Khởi đứng ở trên đầu thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn, đại quân kia trông

hệt như một cơn đại hồng thủy, nhịp tim càng lúc càng nhanh, tay cũng

nắm chặt thành quyền.



Không chỉ riêng nàng, mà đám người đứng ở trên đầu thành lúc này, cũng ngưng cả hô hấp, mắt không hề chớp nhìn về phía trước.



Rốt cuộc, trong bụi mù cuồn cuộn đó, một đội hắc giáp kỵ liền phá trận mà

ra. Những kỵ sĩ này cầm hắc thương trong tay, vó ngựa tung bay, bụi mù

cuồn cuộn nổi lên ngất trời, thẳng tắp chạy về cửa thành phía Bắc. Những người này vừa xông ra ngoài, thì tiếng gào thét của quân Chu lập tức

vang lên, có không ít sĩ tốt muốn xông lại, nhưng lại bị người cầm đầu
thanh thúy mềm mị hắng giọng, dùng hết hơi sức toàn thân lớn tiếng kêu:

"Cảm tạ long ân của Bệ hạ!"



Âm thanh của nàng đã thức tỉnh Thành

Sử, hắn lập tức cũng hô lớn: "Cảm tạ long ân của Bệ hạ!". Rồi sau đó,

chúng hắc kỵ đồng loạt nhảy xuống lưng ngựa, Lan Lăng Vương quỳ xuống

hướng về phương hướng Tấn Dương, đồng thời kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ

hạ!".



Có một mào đầu như vậy, gần mười vạn người đều quỳ xuống

đất, dân chúng Lạc Dương cũng đồng loạt kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ hạ!"



"Cảm tạ long ân Bệ hạ!"



Trong tiếng reo hò kinh thiên động địa đó, tiếng cười vui mới vừa ngưng lại,

lại bắt đầu vang vọng, Hồ hoàng hậu cùng Lạc Dương vương cũng lớn tiếng

cười lên.



Mọi người ở đây chào đón Lan Lăng Vương thì hắn lại quay đầu, yên lặng nhìn về phía giọng nữ mềm mị vừa truyền đến .



Trương Khởi duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, thấy hắn nhìn sang, nàng từ từ gỡ mũ sa xuống, nén lệ vui mừng tiến đến.



Thấy nàng không việc gì, Lan Lăng Vương cười ha hả, hắn sải bước như bay, mấy bước liền vọt tới trước mặt Trương Khởi.



Trương Khởi không phải không muốn chạy, có điều thời gian này dạ dày rất không thoải mái, không có thể lực để chạy. Thấy Lan Lăng Vương đi tới, nàng

cười khanh khách, nhưng nước mắt lại tuôn ra không ngừng!



Đúng lúc này!



Đột nhiên, một mũi tên lạnh lùng xé toang bầu không khí, từ sau sườn trái, vèo một tiếng bắn về phía chân trái Lan Lăng Vương!



Mũi tên từ khoảng không gian đen kịt, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh xanh âm

trầm, bất luận kẻ nào vừa thấy, lập tức sẽ nghĩ ngay: mũi tên này có

độc! Có kịch độc!



Tên tới như điện, cực nhanh, lại vô cùng chính

xác, khắp thành lại chìm ngập trong vui mừng, lúc tất cả mọi người đều

buông lỏng thì nó chẳng khác nào như vào chỗ không người!



Sẽ không ai nghĩ tới một màn này, tiếng cuồng hô vẫn còn vang lên, Lan Lăng Vương vẫn sải bước đi về phía Trương Khởi!



Trương Khởi vừa đối mặt, liền thấy được độc tiễn xé gió mà đến, trong nháy

mắt, con ngươi co rụt lại, trong nỗi hoảng sợ cùng cực, lại sinh ra

niềm trấn định vô biên.



Chỉ thấy nàng hét lên một tiếng, thân thể yếu đuối chạy như bay, trong nháy mắt, nàng liền nhào tới bên người Lan Lăng Vương. Còn Lan Lăng Vương lúc này đang chuẩn bị vươn tay ôm lấy

nàng, liền bị nàng đẩy ra, sau đó, cả người bổ nhào về phía trước!