Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 237 : Xử lý Trịnh Du, cứu viện tới

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Trong tiếng cười điên dại, Trịnh Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi khàn giọng nói: "Trương thị, ngươi đừng vui mừng, ngươi đừng vui mừng.

Ha ha ha, lần này, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát

nữa đâu!" Trong tiếng cười gằn của nàng ta, mang theo một loại ác độc

khắc cốt, cũng mang theo một loại tuyệt quyết sắc bén.



Trương

Khởi rét , bên này Lạc Dương vương phi đưa ánh mắt từ Trương Khởi cùng

Trịnh Du trên mặt dời đi, nàng quay đầu nhìn về phía Hồ hoàng hậu, thấy

Hồ hoàng hậu lúc này hỏa khí ít tiêu, liền tiến lên trước thi lễ một

cái, nói: "Nương nương, thiếp cho là không bằng cứ để cho Trịnh thị lấy

công chuộc tội." Thấy Hồ hoàng hậu lại muốn nổi giận, Lạc Dương vương

phi vội vàng nói: "Thiếp cho là, có thể để cho nàng ta đến doanh trại

lính Chu làm thuyết khách. Nếu có thể thuyết phục người Chu cho chúng ta trở về Tấn Dương, chẳng phải là chuyện rất hay?"



Lời vừa nói ra, Hồ hoàng hậu liền động lòng. Nàng ta nhìn sang Trịnh Du, vị hoàng hậu

tin tưởng "làm hậu không bằng làm kỹ nữ" không khỏi nghĩ: tiện nhân kia

phản bội ta, chuyện tốt như đến trại lính làm kỹ há có thể tiện nghi ả?

Uh, đưa đến Chu doanh cũng tốt, nói không chừng còn có thể có chút trông cậy vào.



Lập tức, nàng ta gật đầu nói: "Cũng được. Vậy chuyện này liền giao cho Lạc Dương vương."



"Nương nương yên tâm." Lạc Dương vương phi bảo người hầu kéo Trịnh Du đi. Nhìn bóng dáng cười gằn rời đi của Trịnh Du, Trương Khởi đuổi theo hai bước, nhưng vẫn ngừng lại.



Nàng nhìn ra ngoài, cho tới bây giờ Trịnh Du thế này đã là sống không thể yêu. Dù nàng muốn hỏi, cũng hỏi không ra manh mối gì.



Trịnh Du bị bắt đến tường thành.



Vào lúc này, các cửa thành bởi vì sợ người Chu thừa cơ mà vào, căn bản

không dám mở ra. Sau khi thương nghị nửa ngày, Lạc Dương vương phi nghĩ

ra một kế, đó chính là bỏ Trịnh Du vào một giỏ treo, dùng cách đó đưa

nàng ta đến với quân Chu.



Vì vậy, sau một hồi tiếng trống, giữa

sự yên tĩnh, quân Chu phát hiện rõ ràng trên tường thành của người Tề

thả một phụ nhân xuống. Khi bọn họ kinh ngạc đem phụ nhân kia về trong

doanh thì Lạc Dương Vương và chúng binh lính âm thầm lắc đầu một cái.



Trải qua chuyện này, Trương Khởi biết, Trịnh Du dù may mắn không chết, cũng

thân bại danh liệt, không mặt mũi nào trở lại giữa các quý nữ nước Tề.

Nàng ta cũng rời đi, còn có thể có âm mưu gì sao? `d*đ*l*q*đ` Lại nói,

mình cũng không phải ngồi không, chú ý chút là được. Lập tức liền vứt

chuyện này qua một bên.



Trịnh Du bị để xuống thành xong, sự tiến
Những người hầu kia đều quỳ lạy Trương Khởi, nếu không phải nàng đóng

cửa uyển, cấm ra vào, nếu không phải nàng ôn hòa rộng lượng, nói không

chừng hiện tại họ đều thành quân lương.



Hôm nay, mặc dù họ bị câu "Nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ." dọa sợ, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể sống một ngày, chính là

được một ngày!



Ngày thứ ba mươi hai người Chu vây thành.



Tới lúc này, quân mã đã chém giết hết sạch, mà bia mộ của những đứa bé phụ

nhân, bình dân nghèo khó lưu lạc trên phố, bắt đầu biến mất từng chút.

Về phần cơm của Trương Khởi, mỗi bữa chỉ còn lại nửa bát. Người hầu chỉ

có thể ăn cháo.



Thành Lạc Dương tuy lớn, lương thảo trữ không ít, nhưng cũng không chịu nổi mấy vạn người tiêu hao lâu dài. Đến lúc này,

Lạc Dương vương đã lấy ra tất cả lương thảo, toàn lực cung cấp các tướng sĩ rồi.



Ngày thứ ba mươi ba người Chu vây thành.



Mấy tỳ

nữ trong phủ Trương Khởi lúc ra cửa uyển nhận vật phẩm cung cấp đã biến

mất. Đồng thời, chiến tranh chỗ đầu tường đã đến giai đoạn gay cấn,

tiếng quát, tiếng reo hò, tiếng trống, chấn hai lỗ tai đau nhức.



Gần tối thì Trương Khởi gầy gò rất nhiều ngồi ở trong sân, nàng rửa sạch

đôi tay, bắt đầu nâng đàn. Ngày thứ hai mươi lăm, Lạc Dương vương đã tìm nàng, xin nàng có thời gian rảnh rỗi thì hãy khãy đàn, thổi sáo một

lát. Bởi vì, tiếng đàn của Trương Khởi tự nhiên bình thản, có thể làm

dịu sự lo âu của mọi người, khiến người ta bớt mệt nhọc. Vì vậy, mỗi lần nàng đàn thì mọi nơi thường càng ngày sẽ càng an tĩnh.



Khi tiếng đàn tự nhiên của Trương Khởi truyền ra thì một hồi tiếng bước chân dồn

dập truyền đến, trong nháy mắt, một âm thanh khàn khàn từ bên ngoài kêu

lên: "Lan Lăng Vương phi, mời đi ra."



Một tỳ nữ lên tiếng: "Có chuyện gì?"



"Phe ta hình như có viện binh, Lạc Dương vương muốn mời ngài đến trên đầu

thành chờ! Ngộ nhỡ trong những người đến giúp có Lan Lăng Vương, vương

phi cũng có thể phân biệt một hai."



Cái gì? Cứu binh tới?



Sau khoảnh khắc bình tĩnh, đột nhiên, trong vương phủ vang lên một hồi tiếng khóc và tiếng cười vui.