Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 236 : Vạch trần gian tình

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Nhìn bóng dáng của Trịnh Du, Thành Sử hừ mạnh, chán ghét xoay qua khạc một bãi đàm.



Sau khi người Chu vây thành hai mươi ngày thì mấy ngàn quân lính Lạc Dương

đều đã mệt mỏi không chịu nổi, mũi tên cũng sắp dùng hết sạch. Hôm đó,

Lạc Dương vương Cao Kì hạ lệnh, hộ vệ mỗi nhà đều phải tham gia quân

đội, chịu trách nhiệm bảo vệ thành. Đồng thời, thành dân chúng Lạc

Dương, dù là già yếu cũng phải tham gia đun nước sôi xối địch. Về những

cọc gỗ vải vóc không sử dụng trong thành, cũng đều phải đốt lửa để ném

xuống chỗ địch.



Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành đều tham gia, trong ngoài thành, tiếng la giết rung trời.



Không có hộ vệ ở bên, Trương Khởi, Hồ hoàng hậu và Trịnh Du, đều chuyển vào

vào ở trong vương phủ Lạc Dương phòng vệ sâm nghiêm, tường rào kiên cố.

Để tránh bị xâm hại, cửa chính tất cả phụ đệ đều bị khóa, cho phép ra mà không cho vào.



Trương Khởi là Lan Lăng Vương phi, nên chiếm nửa cái viện. Ở chung với nàng là những quý phụ tới chung với Hồ hoàng hậu.



Lúc này, bên ngoài thời thời khắc khắc đều là tiếng la giết rung trời,

tiếng chiêng trống, tiếng quát, tiếng vó ngựa càng thêm không dứt bên

tai. Tất cả âm thanh, chấn cho lỗ tai mọi người ông ông tác hưởng, cả

khi nói chuyện bình thường, cũng phải lớn tiếng la lên mới được.



Trong sân, Trương Khởi đang thêu thùa. Theo thời gian trôi qua, người của

thành Lạc Dương đã càng ngày càng tuyệt vọng với sự trợ giúp của triều

đình, đến ban đêm, tiếng hát sung sướng và ngọn lửa thiêu đốt của lính

Chu càng thêm tràn ngập cả bầu trời.



Những thứ này lại không có liên quan gì với Trương Khởi, nàng vẫn rất bình thản, rất bình tĩnh. Như bây giờ, nàng lại đang thêu.



Khi đám người Hồ hoàng hậu Trịnh Du đi tới liền thấy cảnh này. Xa xa thấy

Trương Khởi trấn định như thế, trong lòng Hồ hoàng hậu không khỏi cũng

hơi hơi trấn định. -D,Đ,L,Q,Đ- Nhưng ý niệm này vừa mới trồi lên, nàng

ta lại hừ một tiếng.



Lúc này, tiếng cười lạnh của Trịnh Du truyền đến, "Trương thị thật trấn định. Nương nương, người cũng không biết

nàng ta ngang ngược kiêu ngạo cỡ nào, nghe nói là ta cho nương nương ý

kiến, nàng ta còn kêu gào bảo bọn hộ vệ rạch mặt của ta. Còn muốn đuổi

ta ra khỏi quán trọ đấy." Âm thanh hết sức oán độc.



Chuyện đó đặc biệt không cho Hồ hoàng hậu mặt mũi, lập tức, Hồ hoàng hậu trầm mặt hừ

nhẹ, nhìn chăm chú về phía Trương Khởi, ra lệnh: "Trương thị, thấy Bổn

cung tiến đến, ngươi không hành lễ sao?" Âm thanh của nàng ta khá lớn,
kêu: "Nương nương, chuyện này vạn lần không được, vạn lần không được.

Trịnh thị nàng, dù sao cũng là đích nữ của tộc Trịnh thị."



Nhưng

Hồ hoàng hậu là một người tùy hứng, thời gian qua bị áp lực đè ép, nàng

ta đã gần hỏng mất, giờ phút này càng thêm bạo phát ra . Nàng ta nhảy

lên mắng: "Không thể? Có cái gì không thể? Bị nhiều hán tử cưỡi thế,

chắc chắn rất thú, ả nhất định sẽ thích. Đi, lập tức đưa ra ngoài." Nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Dương vương phi, dữ tợn quát lên: "Ngươi dám kháng lệnh? Không nghe, cả ngươi cũng đưa đi!"



Lời này vừa

nói xong, Lạc Dương vương phi giận dữ lên thì một lão âu tiến tới bên

tai nàng ta vội vàng nói: "Vương phi, mau đồng ý với nương nương, theo

lão nô xem ra, nương nương bị chọc giận nữa sợ sẽ điên đấy." Đảo mắt bà

ta lại nói: "Chuyện này không khó khắc phục hậu quả, chỉ cần thoát khỏi, cứ nói nàng ta bị người Chu bắn chết ."



Nghe đến đó, Lạc Dương

vương phi tỉnh táo lại. Nàng ta nhìn cặp mắt đỏ tươi của Hồ hoàng hậu,

nghiêm nghị nghĩ: không thể cứng đối cứng với nàng ta. Lập tức nàng ta

dùng mắt ra hiệu cho chúng bộc, sau đó cao giọng hét: "Người tới, đưa

Trịnh thị ra ngoài, lập tức đưa đến quân doanh." Nàng ta không nói đưa

đến quân doanh làm cái gì.



Chúng bộc hiểu ý của nàng ta, nghiêm nghị đáp một tiếng, tiến lên kéo Trịnh Du đi.



Giờ phút này, Trịnh Du ngã trên mặt đất, mặt trắng như tờ giấy. Khi hai

tráng bộc kéo cánh tay của nàng ta thì Trịnh Du đột nhiên cười ha ha.

Nàng ta ngửa mặt lên trời cười to, cười cười, nước mắt lại theo gương

mặt không ngừng chảy.



Trương Khởi nhìn về phía Trịnh Du, đột

nhiên cảm thấy bây giờ trong lòng nàng ta đang chất đống bi thương không nói ra lời. Khi tim đập loạn, Trương Khởi không khỏi thầm nghĩ: đời

trước, Trịnh Du thân là Lan Lăng Vương phi, cùng Trường Cung mặc dù

không như keo như sơn, ân ái vô cùng, nhưng cũng nâng khay ngang mày,

bình bình đạm đạm qua vài chục năm như đại đa số phu thê trên thế gian.

Trước khi Trường Cung chết, nàng ta vẫn hăng hái. Nói thật thì ta đã

đoạt hạnh phúc của nàng ta.



Môi giật giật, Trương Khởi liền muốn thay Trịnh Du cầu tình: dù nàng ta phải chết, cũng không nên bị chết khó chịu như thế.



Khi Trương Khởi muốn mở miệng, đột nhiên, Trịnh Du xoay đầu lại nhìn về

phía nàng. Diện mạo nàng ta dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Khởi, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, rồi lại cất tiếng cười to lần nữa.