Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 235 : Trở mặt!

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Đám người Trương Khởi vừa đi ra khỏi tửu lâu liền thấy một đoàn nhân mã hùng dũng chạy tới.

Xa xa nhìn thấy Trương Khởi, một thái giám liền kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời người qua đây!"



Lại là đoàn người Hồ hoàng hậu cố ý

chạy tới. Trương Khởi vội vàng đáp một tiếng, nàng mới vừa đi tới ngoài

xe ngựa, liền bị Hồ hoàng hậu vươn tay vén rèm lên nói: "A Khởi, đi lên

nói chuyện".



Trong xe ngựa, trừ Hồ hoàng hậu, còn có bốn phụ nhân khác, trong đó lại có một người là Trịnh Du.



Thấy Trương Khởi liếc về phía Trịnh Du, Hồ hoàng hậu cười khổ nói: "Bọn họ

đều là những người thông tuệ hơn người. Bổn cung gọi các nàng ấy đến

cũng là vì có chuyện muốn thương lượng". Câu này có lẽ muốn giải thích

với Trương Khởi chăng.



Trương Khởi hiểu, nàng ừm một tiếng, rồi uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh.



Hồ hoàng hậu rất thích nhìn phong thái trấn định tự nhiên này của Trương

Khởi, chuyển ánh mắt sang nàng, vội vàng nói: "Người Chu phái thuyết

khách tới, bọn họ yêu cầu Cao Kỳ dâng thành Lạc Dương".



Nói tới

đây, Hồ hoàng hậu dừng một lúc mới lại nói: "Mới vừa rồi có người đề

nghị với Bổn cung, nói chúng ta cũng có thể phái sứ giả tới yêu cầu

người Chu để cho phụ nữ và trẻ con chúng ta được phép ra khỏi thành. Dù

sao những người như chúng ta ở lại chỗ này cũng vô ích, nếu quân Chu thả người còn có thể chiếm được danh tiếng tốt!".



Nói tới chỗ này,

âm thanh của Hồ hoàng hậu cũng mềm mại hơn hẳn: "Cái đó, bọn họ nói, A

Khởi ngươi thông tuệ hơn người, có tài ăn nói, lại giỏi tranh cãi, hơn

nữa còn có giao tình với Hoàng đế cùng Đại trủng tể nước Chu, nên để

ngươi đi có lẽ là thích hợp nhất!".



Cái gì?



Trương Khởi hoảng sợ ngẩng đầu.



Nàng không dám tin nhìn Hồ hoàng hậu, dưới ánh mắt thẳng thắn của nàng, Hồ

hoàng hậu có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng ta liền mày cau lại, làm

như không hài lòng khi Trương Khởi nhìn mình chằm chằm như thế. Hồ hoàng hậu lườm nàng một cái, trầm mặt nói: "A Khởi không muốn vì bản cung

phân lao sao?".



Giọng nói lạnh lẽo, lại còn mang theo hơi hướng trở mặt.



Trương Khởi thực sự không dám tin.



Thế gian này, một mỹ nhân như nàng có thể làm thuyết khách được sao? Đây


"Vâng."



Thành Sử vừa mới quay người, Trương Khởi liền kêu lên: "Chậm đã. Ngươi chuyển cáo tới Trịnh Du, nếu như nàng ta vẫn không biết điều tiến lùi như thế, vậy thì đừng trách ta sai người rạch mặt của nàng ta, khiến cho nàng ta cả đời này không thể trở mình được nữa!"



"Vâng."



Thành Sử đi không bao lâu, Trương Khởi lại gọi một hộ vệ khác tới, căn dặn:

"Ngươi nghĩ biện pháp thu mua hoặc an bài một số người ở bên cạnh Trịnh

Du, ta muốn biết nàng ta đã làm những chuyện gì!". Không có đạo lý nào

không đề phòng cướp bóc giữa ban ngày cả. Trịnh Du nếu chưa từ bỏ ý

định, vậy thì lần này, nàng nhất định sẽ để cho nàng ta không còn cơ hội chuyển mình được nữa!



"Vâng."



Bên ngoài tửu lâu, Trịnh Du đang đắc ý đứng ở bên cạnh xe ngựa, thấy đám người Thành Sử đi ra, nàng ta vừa ưu nhã lại ngạo mạn nói: "Thế nào, Trương thị còn không nguyện ý ra ngoài?".



Thành Sử không để ý đến lời này, hắn đi tới trước mặt Trịnh Du, rồi bất chợt duỗi tay ra gìm chặt cánh tay của nàng ta.



Trịnh Du cả kinh, thét to: "Họ Thành kia, ngươi muốn làm gì?"



"Làm gì?", Thành Sử lạnh giọng nói: "Phụng lệnh Vương phi, trước tiên liền

đuổi chi phụ ác độc mau cút khỏi đây!". Vừa dứt tiếng, hắn đã túm lấy

tay Trịnh Du lôi đi, chỉ hai ba bước liền ném nàng ta vào trong xe ngựa.



"Rầm" tiếng va chạm vào sàn xe vang lên, Thành Sử vỗ vỗ bụi trên tay áo, rút

trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng chỉ vào tên ngự phu, trầm trầm quát

lên: "Chở tiện phụ này, cút ——" âm thanh như sấm, đám người Trịnh Du

mang tới không tự chủ lui về sau.



Tên ngự phu bị hắn dọa sợ lên run cầm cập, vội vàng lên tiếng: "Vâng, vâng!".



Hắn mới vừa đánh xe đi, liền nghe được Trịnh Du ở bên trong khàn giọng kêu

lên: "Họ Thành khá lắm, ngươi cũng thật to gan!", nói đến đây, nàng ta

liền quát tên ngự phu: "Không cho đi ——".



Tên kia ngẩn ngơ, đang

không biết nên làm như thế nào cho phải thì lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Thành Sử truyền đến: "Trịnh thị, Vương phi nhà ta nói rồi, nếu

như ngươi lại tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn, không biết điều tiến lùi

như vậy nữa, thì chúng ta liền không khách mà rạch mặt của ngươi ra!".

Bởi vì chán ghét cùng tức giận, nên ánh mắt của Thành Sử khi nhìn về

phía Trịnh Du bên trong màn xe không khác nào như nhìn người chết.



Đối mặt với ánh mắt đó của hắn, Trịnh Du cố nén cảm giác run sợ. Mà lúc

này, xe ngựa đã chạy đi như bay, tên ngự phu vội vàng giục ngựa chở nàng ta hoảng hốt chạy trối chết.