Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 234 : Bạn xưa trông về

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Đi tới trên tường

thành, chỉ thấy vô số người Chu đã đào lên đống đống đất, đang đưa tới

cửa thành. Nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ, sắc mặt Lạc Dương vương

trắng nhợt, thì thào nói ra: "Chẳng lẽ bọn họ muốn cản trở trước đường

của viện binh chúng ta? Không đúng, không thể nào, chuyện này thật không thể nào."



Âm thanh của hắn vừa ngưng, liền nghe thấy Trương Khởi nói: "Chặn đường Hà Dương, ngăn chặn cứu binh của chúng ta đến, cũng

không phải việc khó." Nàng nghiêm túc nói: "Mấy vạn sĩ tốt đồng thời đào đường, sau đó dùng đá tỏ ngăn cản, chỉ cần mấy ngày thôi."



Lần này, nàng vừa dứt lời, mọi nơi đều ngừng tiếng thở.



Đám người Thành Sử đồng loạt nhìn về phía Trương Khởi, không thể tin được

thầm nghĩ: chẳng lẽ tài quân sự của vương phi cũng không thua gì quận

vương?



Mà Lạc Dương Vương thì hít vào một hơi, sắc mặt khó coi vô cùng. Nếu bị người Chu phong tỏa bốn về, không có viện binh chạy tới,

thì dù ngủ, chúng cũng có thể bao vây thành Lạc Dương.



Tái mặt

suy nghĩ một hồi, Lạc Dương vương vung tay lên, khàn giọng quát: "Truyền lệnh xuống, cẩn thận chú ý động tĩnh dưới đất. Phòng ngừa người Chu đào đường vào thành!"



"Dạ!"



"Triệu tập tiễn thủ, không thể để người Chu đắp đất lên, cho dù chúng muốn đắp cũng phải dùng chính thi thể của chúng!"



"Vâng."



Liên tiếp hạ mấy mệnh lệnh xong, hắn chuyển sang Trương Khởi, vái thấp người về phía nàng, trầm giọng nói: "Trí khôn của vương phi hơn người, nếu có gì xin chứ chỉ bảo. Ta sẽ không ngăn trở."



"Lạc Dương vương quá khen." Trương Khởi nhún nhún, rồi dẫn chúng hộ vệ cất bước xuống thành tường.



Đưa mắt nhìn bóng dáng Trương Khởi rời đi, Lạc Dương vương thở dài với hai

bên phải trái, nói: "Không trách được Cao Trường Cung là quận vương, lại thà trở mặt với cả tộc Trịnh thị, cũng muốn cưới phụ nhân này làm vợ.

Xinh đẹp, thông tuệ như thế, thế gian có thể có mấy người?"



Bởi

vì mệnh lệnh này của Lạc Dương vương, và Hồ hoàng hậu toàn lực sùng bái, địa vị của Trương Khởi ở Lạc Dương nước lên thì thuyền lên, mặc kệ đi

tới nơi nào đều không gặp trở ngại, nếu có ra lệnh, cũng không ai dám

không tuân thủ.



Trịnh Du tuyệt đối không ngờ rằng chỉ đảo mắt,

Trương Khởi đã có địa vị cao vậy ở trong thành Lạc Dương. Chỉ sợ bây giờ nàng ta vừa ra lệnh, liền có thể khiến người ta bắn ra mấy cái lỗ thủng trên người mình.



Nàng vạn vạn không ngờ.




Tim của Tô Uy đột nhiên đập thình thịch thật nhanh.



Từ từ rũ mắt xuống, hắn dịu dàng nói: "Không sai, đợi đến lúc phá thành,

ta sẽ có thể nghênh về người trong lòng của ta rồi." Không ngờ Tô Uy

cũng sẽ phụ họa trò đùa của họ, mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó

liền cười ha ha.



Trong thành Lạc Dương.



Lính Chu hiển

nhiên đã bố trí xong, tiến hành một đợt tiếp một đợt công thành. Nhưng

bọn họ công thành cũng chỉ để khiến người Tề trên thành chú ý, một nửa

binh lực khác đều dùng vào việc đắp đất.



Nhờ Trương Khởi cảnh

báo, người Tề liền để ý ngăn cản việc đắp đất của người Chu. Những mũi

tên như mưa khiến người Chu không thể không vừa giơ tấm chắn nặng nề

lên, vừa đi đẩy đất, cứ như vậy, tốc độ giảm nhiều.



Nhưng, hôm

nay đã qua mười ngày, từ Tấn Dương chạy tới Lạc Dương, toàn lực chạy chỉ mất sáu bảy ngày, nhưng viện binh vẫn chậm chạp chưa thấy, người Chu ở

ngoài thành vẫn làm việc không nhanh không chậm, rất dễ nhận thấy, người Chu rất tin có thể đánh được thành Lạc Dương!



Dần dần, lòng người trong thành bắt đầu bàng hoàng.



Trương Khởi ngồi trong quán trọ, chỉ chốc lát Thành Sử đi vào, cười khổ nói:

"Vương phi, Hồ hoàng hậu lại phái người mời." Mấy ngày nay, Hồ hoàng hậu ngày nào cũng tìm Trương Khởi hai, ba lần, có lúc Trương Khởi mới vừa

ra cửa, lại bị nàng ta phái người đuổi theo trở về. Đoạt về rồi, lại

không có chuyện quan trọng thương lượng, chỉ liên tục hỏi thăm Trương

Khởi tình hình nghiêm trọng không, thành có bị phá không. Cuồng loạn thế này, cả mấy người Thành Sử cũng không chịu nổi.



"Uh." Trương

Khởi đáp một tiếng, không nhanh không chậm đứng lên, nhận lấy áo choàng

tỳ nữ đưa lên xong, lẳng lặng nói: "Vậy thì đi thôi."



Thành Sử bị áp lực ép mười ngày cũng chưa ngủ ngon, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu

nhìn Trương Khởi một cái. Nhìn nhìn, hắn đột nhiên nói: "Vương phi trấn

định đến thế, không trách được hoàng hậu tin phục!" Trước mắt, Trương

Khởi quả thật còn trấn định hơn những người bách chiến bò ra từ trong

núi đao biển lửa, thật sự làm cho người ta không thể không bội phục.



Trấn định? Trương Khởi cong cong mắt, nàng đúng là trấn định hơn những người Lạc Dương thấp thỏm lo âu này.