Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 233 : Bình tĩnh!

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Lúc này, với chút

chuyện nhỏ như thế, nàng có gì để hả hê chứ? Trương Khởi buồn bực quay

đầu lại liếc mắt nhìn Trịnh Du, nhìn vào gương mặt gầy gò cùng sự lo

lắng không tài nào che giấu giữa hai hàng lông mày, nàng đột nhiên phát

hiện, mấy tháng không gặp, Trịnh Du đã trở nên lợi hại hơn. Phong cách

dịu dàng, nhã nhặn lịch sự vốn có, còn cả tính tình lạnh nhạt đã bay

biến không thấy đâu.



Cũng đã Hòa ly rồi, mà nàng ta vẫn còn không chịu buông ra sao? Trương Khởi âm thầm run sợ, nàng thu hồi ánh mắt,

cất bước tiến lên không tiếp tục nhìn Trịnh Du nữa.



Trịnh Du thấy Trương Khởi không để ý tới mình, tức giận đến xanh mặt, thấy vị tỷ

tướng kia không thèm để ý đến chút mặt mũi nào của mình cùng hoàng hậu

lại càng thêm căm tức vô cùng. Quay đầu, Trịnh Du vừa vặn bắt gặp ánh

mắt châm biếm của đám phú hộ đang đổ dồn lên người mình. Vì thế nàng ta

liền bén nhọn quát một tiếng: "Tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem các ngươi sẽ ăn nói với Hoàng hậu nương nương thế nào!" Vừa quát, nàng ta vừa

phất ống tay áo, giận đùng đùng xoay người rời đi.



Lời này của

Trịnh Du mặc dù mang theo uy hiếp, nhưng vị tỷ tướng kia cùng với đám

binh sĩ xung quanh, đều không để trong lòng. Hôm nay là lúc chiến tranh

nguy cấp, đối với binh sĩ mà nói ngoài quân lệnh ra bọn họ còn lâu mới

để ý Hoàng hậu nương nương hay Thái hậu nương nương gì gì đấy.



Đi theo phía sau Trương Khởi, đám người Thành Sử quay đầu lại nhìn Trịnh

Du nổi giận đùng đùng rời đi, đồng thời lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm

suy nghĩ: Trịnh thị thực kém xa Vương phi nhà mình.



Trương Khởi đi đến tường thành.



Thành cổ Lạc Dương có từ ngàn năm, trải qua mấy lần trùng tu, sự hùng vĩ bền

chắc của nó ngay cả thành Tấn Dương lẫn Trường An cũng không bằng.



Trương Khởi cùng chúng hộ vệ bước lên tường thành cao hơn mười trượng, từ trên cao nhìn xuống, rồi lại nhìn ra phương xa. Có con sông uốn khúc chảy

qua, cách tường thành ba mươi dặm, là lều trại rậm rạp chằng chịt của

người Chu. Hình như chỉ trong một đêm, những thứ binh sĩ nước Chu này đã mạo hiểm tới gần thành Lạc Dương thêm một chút!



Kỷ luật của

người Chu cực kỳ nghiêm minh, các lều trại đều được xây dựng ngay ngắn

trật tự, đám sĩ tốt đi qua đi lại cũng vô cùng hoàn mỹ.



Đứng ở chỗ này, chỉ mới nhìn thôi, đã khiến cho người ta cảm thấy chột dạ sợ hãi.



Trương Khởi cũng thế, nàng xét đến cùng, cũng chỉ là một phụ nhân, mặc dù có chút can đảm, nhưng cũng vẫn thấy thực sợ hãi.



Thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, tỷ tướng Vương Hợp thầm than: Người

Chu bày ra trận thức này, ngay cả những tướng lãnh như bọn họ nhìn còn

sợ, huống chi là một phụ nhân? Nếu không phải là biết việc phá thành sẽ
tiếp nói: "Người Chu vẫn luôn có dã tâm thống nhất thiên hạ!", nghe một

phụ nhân xinh đẹp mảnh mai đến đây nói nhảm, Cao Kì cau mày lại, nếu

không phải việc nghe mỹ nhân nói chuyện thực là một loại hưởng thụ thì

hắn liền muốn lên tiếng mắng người rồi.



Mà lúc này, Trương Khởi

vẫn còn đang tiếp tục nói: "Hôm nay, người Chu phát động mười vạn quân

tinh nhuệ vây thành Lạc Dương. Theo ngài, nếu phá được thành Lạc Dương

kiên cố, thì mười vạn quân tinh nhuệ này, còn có thể còn dư lại bao

nhiêu?"



Theo mười quy tắc vây thành mà nói, cho dù người Chu có

mười vạn hùng binh, trong khi đó trong thành Lạc Dương binh lực chỉ có

mấy ngàn. Nhưng nếu muốn chân chính công phá thành Lạc Dương, thì mười

vạn quân này, ít nhất cũng phải tổn thất một nửa.



Cao Kì nghe thấy thế, liền nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trương Khởi hỏi: "Vậy Lan Lăng Vương phi cho là?"



Trương Khởi nghiêm túc trả lời: "Thiếp cho là, chúng ta nên đề phòng bọn họ

đào núi xuyên hầm thành địa đạo vào bên trong thành!".



Lạc Dương

Vương liền cười lên một tiếng, hắn lắc đầu nói: "Lan Lăng Vương phi,

ngươi thật sự quá lo lắng rồi. Cho dù là có đào đất xuyên thành thì cũng chỉ phí công mà thôi. Viện binh của chúng ta lập tức có thể chạy tới,

bọn họ nào dám lãng phí thời gian như thế chứ?".



Lời của hắn vừa

dứt, lại nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau

đó, một quân lính ở bên ngoài hắng giọng bẩm báo: "Bẩm Quận Vương, quân

Chu ở ngoài thành đào lên từng bao đất một, cứ như muốn xuyên qua lòng

đất công phá thành Lạc Dương vậy!".



Cái gì?



Lạc Dương Vương đứng lên hỏi.



Hắn trợn to mắt nhìn Trương Khởi một cái, rồi quát lên: "Mau đi điều tra!"



"Vâng."



Tên lính kia vừa chạy đi, Lạc Dương Vương liền nhìn sang Trương Khởi, sau

khi thi lễ một cái, liền thận trọng nói: "Lan Lăng Vương phi, chúng ta

lại lên trên tường thành xem một chút, như thế nào?". Giọng nói cũng

khách khí hơn rất nhiều.



Trương Khởi nghe thế khẽ phúc thân, đi theo phía sau hắn đến tường thành.